Chương 299: Kết cục 6.
Editor : May
Cuối cùng, sủi cảo mứt táo vẫn là bị Lãnh Ngạn ăn được.
"Ông xã! Là anh ăn được! Là anh ăn được!" Duy Nhất ôm cổ anh vừa đập vừa cười.
Lãnh Ngạn theo ý cô, cười nói, "Đúng vậy! Xem ra anh sắp may mắn!"
Chỉ là, bọn họ cũng đều biết, Duy Nhất vẫn luôn nhìn vị trí sủi cảo đó, lúc bỏ vào nấu vẫn đã đánh lên ký hiệu...
Rất nhiều khi, tình cờ đều do con người tạo ra, nhiều tình cờ như vậy hơn nữa, có thể nào sẽ trở thành chắc chắn không?
Trên tóc Lãnh Ngạn còn dính rất nhiều bột, trắng xoá một mảnh, Duy Nhất nhìn thấy trong lòng liền động, "Đợi chút!"
Cô lấy máy chụp ảnh xuống, ôm Lãnh Ngạn, chụp một loạt hình.
"Anh mau tới giúp em!" Cô lôi kéo Lãnh Ngạn chạy vào thư phòng.
Lãnh Ngạn bị cô đẩy ngồi xuống trước máy tính, không hiểu, "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Chúng ta photoshop ảnh chụp một chút, xem xem bộ dáng chúng ta già đi là gì!" Duy Nhất hưng trí bừng bừng.
Trong lòng anh chấn động, nhưng vẫn mỉm cười, ôm cô ở trước người mình, cùng cô cùng nhau tiến hành xử lý ảnh chụp vừa rồi.
Nhìn ảnh chụp trong máy vi tính, bọn họ chậm rãi biến thành đầu đầy tóc bạc, mặt nếp nhăn, suy nghĩ Duy Nhất bay xa, nước mắt mơ hồ tầm mắt...
Vì xua tan hơi mù này, Duy Nhất bức chính mình thả lỏng tâm tình.
Bất giác mân mê miệng, "Không công bằng, vì sao anh già đi còn phong độ rất có khí chất như vậy, em lại giống một bộ dạng không đứng đắn!"
Tâm tinh nghịch của Lãnh Ngạn nổi lên, bỏ đi hai cái răng cửa lúc Duy Nhất nhếch miệng cười to, Duy Nhất nóng nảy, "Đừng mà! Đừng mà! Như vậy quá xấu! Em không muốn trở nên xấu như vậy!"
Lãnh Ngạn ngưng mắt nhìn Duy Nhất không ngừng di chuyển trong lòng anh, cười nhạt, có chút vô lực, có chút tái nhợt, "Bà xã, anh rất muốn nhìn thấy em trở thành bộ dáng xấu như vậy."
Đau thương nhất thời bao phủ Duy Nhất từ đầu tới chân, tâm, ngừng đập trong chốc lát, không hề làm ầm ĩ, để tấm ảnh chụp này lên bàn, lẳng lặng dựa về trong lòng anh, "Sẽ, ông xã, chúng ta nhất định sẽ ở đến già!"
Cô thề son sắt với mình, với anh. Tâm, cũng trống rỗng, sợ hãi, giống như đêm tối tràn đầy trời đất...
Không! Không thể lại nghĩ đến những thứ thương cảm đó, nếu đề tài "Chung sống đến già" này làm cho người ta sầu não, không bằng nói về chút vấn đề hứng thú lúc nhỏ!
"Đúng rồi, ông xã, chúng ta không xem hai người vừa già vừa xấu này! Anh có ảnh chụp khi còn bé không? Cho em xem! Cho tới bây giờ em cũng chưa thấy qua bộ dáng khi còn bé của anh là gì!"
"Có! Lúc chuyển nhà hẳn là đã mang đến đây! Anh lấy cho em!" Lãnh Ngạn đứng dậy tìm từ trong ngăn tủ ra mấy ablum ảnh, "Đây đều là ảnh chụp trong nhà trước đây, chụp không nhiều lắm, của anh càng ít, không thích chụp ảnh."
"Lại đây cùng nhau xem với em!" Duy Nhất lôi kéo anh ngồi xuống, bản thân vẫn đang còn ở trong lòng anh, lật từng tờ xem ảnh của anh.
Khi anh còn trẻ lại có thể là kiện tướng thể dục thể thao nha! Khó trách Tĩnh Lam mê luyến anh như vậy! Một thân trang phục vận động màu trắng, lúc chạy dưới ánh mặt trời thật sự là rất suất!
"Ông xã! Anh thật trẻ tuổi!" Cô sợ hãi than.
Vẻ mặt người nào đó hắc tuyến, hóa ra cho tới bây giờ cô vẫn luôn không cảm thấy anh quá trẻ tuổi sao...
Chỉ là, những ảnh chụp này đều là quá khứ rồi, trong sinh mệnh anh còn có thể có thời điểm ánh mặt trời như vậy không? Tuy rằng sầu não, nhưng chỉ cần Duy Nhất vui vẻ là được, chỉ cần cô vui vẻ, anh đều nguyện ý làm tất cả...
"Ông xã, ai vậy?" Cô chỉ vào tấm ảnh chụp hai chàng trai cười to, "Lồng ngực còn trơn bóng!"
Lãnh Ngạn còn chưa trả lời, cô liền tự hỏi tự đáp , "A! Em biết rồi! Đây là anh! Kia là... Lãnh Dực?" Cô trừng to mắt.
"Đúng vậy!" Lãnh Ngạn nhìn ảnh chụp gật đầu, "Lãnh Dực chỉ lớn hơn anh mấy tháng, thật ra chúng ta vẫn là bạn học cùng lớp."
"A? Vậy anh hẳn là quan hệ tốt lắm! Sao cố tình lại có hiềm khích như vậy?"
"Anh cũng không biết vì sao!" Lãnh Ngạn cười khổ, "Dù là so chuyện gì, anh ấy đều không sánh bằng anh, hơn nữa bác gái xúi giục, anh thành thiên địch của anh ấy. Thật ra có đoạn thời gian quan hệ còn không tệ lắm, sau đó... Aizz, chuyện quá khứ, không đề cập tới nữa!"
"Anh ta đây là bị gì? Bị thương à?" Anh không đề cập tới, Duy Nhất cũng không hỏi lại, chỉ vào một vết sẹo trên vai anh ta.
"Không phải, là cái bớt! Từ nhỏ đã có!"
"Một vết rất lớn nha!"
"Đúng vậy! Mới trước đây hay nói giỡn, nói dù anh ấy bị lừa bán đi nơi nào, cách bao nhiêu năm chúng ta đều có thể nhận thức!" Lãnh Ngạn nhìn ảnh chụp mỉm cười.
Đồng hồ báo thức bỗng nhiên vang lên, Duy Nhất ném ablum ảnh liền đứng lên, "Tới giờ uống thuốc rồi!"
Lãnh Ngạn nhíu mày, lộ ra bộ dáng khổ sở, "Lại uống thuốc, hôm nay chúng ta mới kết hôn đó, có thể không uống được không?"
"Không, thể!" Duy Nhất xoay người xuống lầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, Lãnh Ngạn không muốn uống thuốc, là vì phản ứng thuốc càng ngày càng nặng, thời tiết dần nóng, cũng dần khó chịu, nhưng không uống thuốc, làm sao được chứ?
Chỉ là vừa xoay người một cái mà thôi, khi cô cầm thuốc đi lên, lại phát hiện Lãnh Ngạn đã ngủ ở trên giường.
Trong mắt cô chứa đầy lệ, anh hiểm khi ngủ được một giấc an ổn, hiếm khi không bị đau đớn tra tấn, hôm nay im lặng như vậy, có phải ông trời cũng rũ lòng thương với bọn họ, suy nghĩ vào đêm tân hôn của bọn họ, cho bọn họ một đêm an bình không?
Đêm tân hôn của bọn họ...
Cô để thuốc xuống, thở dài, lẳng lặng nằm ở bên người anh, nhưng không cách nào ngủ được, suốt một đêm, nhìn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, bất tri bất giác đã là bình minh...
Thời gian chính là vội vàng như vậy ư? Một ngày, lại một ngày...
Duy Nhất cầu nguyện với mặt trời ngoài cửa sổ, thời gian, có thể liền dừng bước chân ở hôm nay không?
Nhưng mà bước chân mùa xuân giống như nhanh chóng dừng ở nhân gian một chút liền chạy trốn, đảo mắt đã là đầu hè.
Bầu trời đêm mùa hè bắt đầu cao thăm thẳm, Lãnh Ngạn vì Duy Nhất tạo ra ngôi nhà thủy tinh bọn họ thích nhất.
Bầu trời đêm đầy sao, bọn họ sẽ ở tầng cao nhất "ngắm sao", thời điểm hưng trí, Lãnh Ngạn còn có thể đàn dương cầm cho Duy Nhất nghe.
Duy Nhất thường sẽ nhớ lại lúc trước, ở nhà hàng, ở du thuyền, bộ dáng tuấn mị của anh khi đàn dương cầm, hiện tại anh thật sự là suy yếu rất nhiều, đau lòng sẽ tràn đầy tầng tầng lớp lớp. Nay cách thời hạn một năm bác sĩ Lục nói còn có bao lâu? Cô không dám nghĩ nữa...