Chương 289: Anh yêu em.
Editor : May
Chuẩn bị sắp xếp tất cả, Lãnh Ngạn đặt Duy Nhất ở trên bàn phẫu thuật.
Vừa buông lỏng tay, Duy Nhất liền chạy ra ngoài, "Tôi không muốn phá bỏ đứa nhỏ, các người không được ép tôi, tôi muốn kiện các người!"
Nhưng, cô hoàn toàn trốn không thoát lòng bàn tay Lãnh Ngạn, lập tức lại bị bắt trở về.
Mấy bác sĩ y tá cùng tiến lên hỗ trợ, mạnh mẽ ấn ngã cô lên bàn phẫu thuật.
"Lãnh tiên sinh, anh muốn đi ra ngoài chờ hay không?" Có bác sĩ hỏi như vậy.
"Không! Tôi sẽ ở trong này!" Anh không chút do dự, thay quần áo vô khuẩn.
Trong lúc nói chuyện, có chút buông lỏng, ánh mắt Duy Nhất rơi ở trên dụng cụ bên người, dùng lực rút tay ra, nắm cây kéo lên, nhắm ngay cổ của mình, giọng căm hận liên tục, "Các người động thủ lần nữa tôi sẽ chết cho các người xem! Lãnh Ngạn!"
Lãnh Ngạn lại ngưng mắt nhìn cô, thản nhiên một câu, "Chơi tự sát ở trong bệnh viện? Cô cũng thật có bản lĩnh!"
Duy Nhất càng hận giận thêm, hận không thể dùng cây kéo đâm rách khuôn mặt vĩnh viễn vân đạm phong khinh của người đàn ông này. Mà khi cô vung kéo đâm về phía anh, anh không tránh không né, ánh mắt trói chặt cô, bình tĩnh, bình thản như nước, cô ở trong con ngươi, ở chỗ sâu nhất trong con ngươi.
Tâm hung hăng đau xót, cây kéo của cô dừng ở không trung...
Vì sao, đến hiện tại, cô vẫn không thể xuống tay?
Chỉ này hơi chậm lại, Lãnh Ngạn liền khống chế được tay cô, cây kéo bị cướp đi, tay chân bị giam cầm, dù cho cô có bản lĩnh thông thiên, hôm nay cũng khó trốn kiếp nạn này ...
Mu bàn tay đau đớn, y tá tiêm thuốc gây tê cho cô, thời khắc trước khi hôn mê, cô nhìn thấy phía trên của cô, mặt Lãnh Ngạn, đôi mắt như đêm đen, ánh sáng lóe ra, chợt lóe kia lướt qua là đau? Là không đành lòng?
Không thể tự hỏi, cô đã không mở mắt lên được nữa, trên mặt chợt lạnh, hình như có giọt nước nhỏ xuống, ấm áp, ấm áp...
Là nước? Là thuốc? Hay là... ?
Thuốc tê bắt đầu có hiệu lực, hôn mê...
Đã xong, rốt cục đã xong...
Anh tận mắt thấy máu đỏ tươi chảy ra từ trong cơ thể cô, nhìn một đoàn sinh mệnh nho nhỏ kia trôi nổi ở trong máu loãng.
Đó là sinh mệnh tiếp diễn của anh! Từng là kiêu ngạo của anh, là giấc mộng của anh, là toàn bộ chờ mong của anh, lại cứ mất đi như vậy!
Chỉ hơn mười phút, sinh mệnh thật sự là thứ rất yếu ớt...
Dụng cụ lạnh như băng là xuyên qua thân thể Duy Nhất, chịu từng nhát dao cắt lại là tim của anh...
Nước mắt, không tiếng động chảy xuống, tim nhỏ máu sẽ có ai có thể thấy?
Cục cưng, Nhiễm Nhiễm, cha thực xin lỗi con!
Cẩn thận ôm cô đang hôn mê tiến vào phòng nghỉ thiết kế cho cô, nhẹ nhàng buông, môi, hôn qua mi của cô, mắt của cô, mũi của cô, môi của cô...
Anh thật muốn, vĩnh viễn say như vậy ở trong hơi thở của cô, hô hấp của cô, anh muốn...
Nước mắt xa nhau cứ như vậy lăn đều xuống...
"Bà xã, thực xin lỗi, lúc này đây, là thật vĩnh biệt! Sau ngày này, hận anh cũng tốt, quên anh cũng được, chỉ mong em lại trở về tiểu Duy Nhất vui vẻ đó, em dũng cảm, anh biết! Nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng!"
"Bà xã, anh yêu em!" Một câu nói cuối cùng biến mất ở bên tai cô, anh ép buộc chính mình xoay người rời đi.
Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên im lặng đứng ở phía sau anh, trên mặt cũng là dấu vết sáng trong suốt.
Nhìn nhau không nói gì.
Lãnh Ngạn tiến lên ôm chặt Doãn Tiêu Trác, nghẹn ngào, "Cô ấy còn trẻ, để cô ấy hận tôi, đã quên tôi, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc. Nhất định, nhất định, chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Doãn Tiêu Trác lại khóc ra tiếng, "Nhất định, phải để cho tôi tìm được anh!"
Lãnh Ngạn hít sâu một hơi, cười khẽ, buông anh ra, đánh một quyền vào ngực anh, "Giống như một người đàn ông đi!"
"Còn có chú nữa! Em trai nhỏ!" Anh lại chuyển sang Doãn Tử Nhiên, "Làm ơn!"
Hai tay chia ra vỗ vỗ bả vai bọn họ, xuyên qua giữa hai người bọn họ, bóng dáng rời đi, giống một con chim ưng cô độc...
****************************************************************************************
Lúc Duy Nhất tỉnh lại, nằm ở trong bệnh viện, trên mặt căng chặt, là dấu vết rơi lệ. Cô thề, không phải nước mắt của cô...
Chuyện đầu tiên nhớ tới, là đứa nhỏ của cô, đưa tay vừa sờ, vốn nổi lên nho nhỏ hoàn toàn bằng phẳng, lòng của cô hoàn toàn sụp đổ, rồi sau đó lại ngưng kết, thành băng.
Cô rất muốn kêu, rất muốn hận, rất muốn tức giận, nhưng cô ngay cả khí lực xoay người cũng không có.
Mệt chết đi, mệt chết đi, mệt đến rơi lệ đều biến thành gánh nặng...
"Duy Nhất, tỉnh? Chúng ta về nhà!" Doãn Tiêu Trác nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Nhà? Nơi nào là nhà cô? Cô từng nói qua, nơi có anh mới đúng là nhà.
Nhưng anh, vẫn là anh sao?
Đột nhiên nhớ tới, mới phát hiện đao phủ sát hại đứa nhỏ của cô đã không còn ở đây.
Anh đi nơi nào? Nghĩ tới, Phỉ Nhi nói chờ anh đi Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mật!
Đi hưởng tuần trăng mật! Thật tốt! Một mình anh lại có thể có nhiều tuần trăng mật như vậy, người hạnh phúc thật...
Nhưng vì sao, hạnh phúc của anh lại cứ có liên quan với thống khổ của cô?
"Anh, vì sao không giúp em? Em muốn con của em!" Ánh mắt cô dại ra, hoài nghi chính mình có điên mất hay không, đả kích như vậy sao cô còn không điên mất? Điên rồi sẽ tốt hơn! Người điên sẽ không biết gì nữa!
"Duy Nhất, chúng ta là vì tốt cho em!" Doãn Tiêu Trác ôm cô ra khỏi bệnh viện, ôm lên xe, về nhà...
Không muốn nói nữa, không có sức nói nữa, nhắm mắt lại, từ nay về sau phải đuổi anh ra khỏi trí nhớ!
Nếu, ở một khắc trước, cô còn có quyến luyến với anh, còn có không tha, thậm chí còn có yêu, đó là bởi vì, giữa bọn họ từng có quá khứ tốt đẹp, bởi vì cô còn có thể cảm giác được tình yêu của anh, dù anh bất đắc dĩ lựa chọn buông tha. Phụ nữ đều là ngu như vậy, không phải sao?