Ông xã thần bí không thấy mặt full

Chương 280: Vĩnh viễn không đủ.

Trước Sau

break

Chương 280: Vĩnh viễn không đủ.

Editor: May

 

 Trong trí nhớ chỉ có khi Duy Nhất vừa biết Lãnh Dực chính là Lãnh Ngạn, ở trong bệnh viện mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh vừa hôn vừa ngủ, gọi anh là ông xã, còn quyết định một thỏa thuận chồng chất gì đó, nhớ tới bộ dáng đáng yêu và xấu hổ của cô lúc trước, bây giờ vẫn còn buồn cười.

 

 "Anh cười cái gì?" Duy Nhất lại có thể còn chưa có gác điện thoại.

 

 "Ha ha, không có gì, nhớ em! Ngoan, mau ngủ đi!" Ý cười của anh không ngừng lan tràn.

 

 "Ừ, em cũng tưởng anh!" Duy Nhất giống như không muốn buông điện thoại.

 

 Anh giễu cợt, "Được rồi, đừng làm nũng nữa, mới không gặp mấy phút? Mau ngủ đi!"

 

 "Anh cúp trước." Cô gái nhỏ hết sức bướng bỉnh.

 

 Tiếp tục như vậy, một buổi tối cũng không cần ngủ! Anh dằn lòng, cúp điện thoại, Duy Nhất ở đầu kia nghe được tiếng tút tút đột ngột, tâm bỗng nhiên hỗn loạn, đêm nay, cô còn có thể bình yên tiến vào giấc ngủ không?

 

 Không lâu sau, có vài người đến xuân về hoa nở, bao gồm Cừu Chí Dương và Cừu Phỉ Nhi tới cuối cùng.

 

 Một đêm bận rộn...

 

 Sáng sớm ngày hôm sau, Cừu Phỉ Nhi đem bưng một chén cháo đến bên người Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn tiếp nhận, tay run lên, chén cháo rơi trên mặt đất, rơi vỡ nát, cháo trắng văng khắp nơi...

 

 Cừu Chí Dương không đành lòng nhìn, xoay người, thở dài...

 

 "Anh thật sự tính làm như vậy sao?" Cừu Phỉ Nhi yên lặng dọn dẹp tàn cục, nhẹ giọng hỏi.

 

 "Đúng vậy! Tôi đã nghĩ xong rồi! Chí Dương, có một số chuyện có một số người, tôi không muốn đi đối mặt, anh giải quyết giúp tôi đi!" Lãnh Ngạn nói về phía bóng lưng Cừu Chí Dương.

 

 Cừu Chí Dương gật đầu, đau đớn kịch liệt, không dám xoay người nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn.

 

 Một đêm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

 

 Mặt biển lúc này, mặt trời mọc lên ở phía đông, tuy là mùa đông, cũng chiếu rọi ánh sáng sóng biển trong vắt.

 

 Thuyền đi vội, trên boong thuyền đứng lặng hai bóng người.

 

 Dịch Hàn tâm sự nặng nề, "Tôi nghĩ không ra, vì sao cổ phần của Kỳ Thịnh không phải của Lãnh Ngạn? Vậy sẽ là của ai?"

 

 "Tôi từng hỏi qua người mua lần trước, anh ta nói cổ phần công ty Kỳ Thịnh là phân chia dựa theo di chúc của lão gia, Lãnh Ngạn chỉ có 21%, ở thời điểm ly hôn với Tĩnh Lam đã cho Tĩnh Lam." Địch Khắc trả lời.

 

 "Vì sao ông ấy lại chia như vậy? Chẳng lẽ ông ấy nhìn thấu sự âm ngoan của Lãnh Ngạn? Hừ, cũng coi như trời cao có mắt, không cho người như vậy đạt thành tâm nguyện!" Trong lòng Dịch Hàn dâng lên khoái ý.

 

 Gió biển gào thét, hai người nhìn về nơi xa đã không thấy được đường ven biển, nỗi lòng khó bình tĩnh.

 

 "Đi rồi, thật sự đi rồi, không bao giờ đến đây nữa!" Địch Khắc thì thào nói nhỏ, không có cách nào nói rõ đau đớn cắt rách ở trong lòng.

 

 "Địch Khắc, anh luyến tiếc?" Dịch Hàn bất động thanh sắc.

 

 Ánh mắt Địch Khắc chợt lóe, "Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được! Đây là lời của người Trung Quốc các người. Quên đi! Phụ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy! Không có gì có thể ràng buộc Địch Khắc tôi!"

 

 "Địch Khắc! Chúng ta, lại bắt đầu một lần nữa! Trách tôi liên lụy tới anh không?" Dịch Hàn cười cười.

 

 "Nếu anh không liên lụy tôi, tôi nhất định trách anh!"

 

 Dâng lên, không tiếng động.

 

***********************************************************************

 

 Ngày mai sẽ chân chính đi vào lễ đường kết hôn với anh, cả một ngày Duy Nhất đều thấp thỏm bất an, nhưng vì sao người nhà họ Doãn đều không có một chút phản ứng?

 

 Ông Doãn và Doãn Tiêu Trác đều từng lời thề son sắt muốn Duy Nhất - tiểu công chúa nhà họ Doãn gả đi nở mày nở mặt, đến hôm nay, lại hoàn toàn không có bóng người, không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Doãn Tử Nhiên cũng không thấy.

 

 Cả ngôi nhà trống rỗng, Duy Nhất chán đến chết. Nói thật, người nhà họ Doãn có coi trọng hôn lễ của cô hay không, cô đều không quan tâm, người cô phải gả là Lãnh Ngạn, chỉ cần Lãnh Ngạn để ý cô là tốt rồi.

 

 Nhưng là, cô nhìn chằm chằm di động suốt cho tới trưa, cũng không có điện thoại gọi tới, có lẽ, anh bận việc rồi...

 

 Mãi cho đến khi sắp ăn cơm chiều, ba cha con họ Doãn mới trở về từ bên ngoài, cười ôn nhu săn sóc với Duy Nhất.

 

 Cơm nước xong bọn họ cũng không giống như trước trở về phòng làm chuyện của mình, mà là lôi kéo Duy Nhất nói chuyện ở phòng khách.

 

 Duy Nhất âm thầm kỳ quái, trong lòng nghĩ muốn điện thoại cho Lãnh Ngạn, nói vài câu liền trở về phòng.

 

 Vừa vào phòng, di động liền vang, bài hát thâm tình《 Duy Nhất 》: BABY, em chính là Duy Nhất của anh...

 

 Trong lòng cô vui vẻ, may mắn tới kịp khi.

 

 "Alo, Ngạn!" Dùng giọng nói ngọt ngào nhất của mình gọi tên làm cho người ta động lòng này.

 

 "Duy Nhất, ăn cơm chưa?" Vẫn là trầm thấp từ tính như vậy, mang theo chút tạp âm mơ hồ, như thời tiết đầu mùa hè, lãng mạn mông lung kia.

 

 "Ăn rồi! Hôm nay anh bận rộn chuyện gì á? Cả ngày không điện thoại cho em, em nhớ anh!" Duy Nhất chấp nhất biểu lộ nhớ thương của mình.

 

 "Anh cũng nhớ em, bảo bối! Không phải hiện tại mới rãnh sao?" Lãnh Ngạn nghe giọng nói làm nũng của cô, tâm như đao cát.

 

 "Ngạn! Em rất hiếu kỳ, anh tốn thời gian dài như vậy rốt cuộc tạo ra hôn lễ tuyệt thế có bộ dạng gì hả? Nói cho em nghe một chút đi! Cũng chỉ thiếu một buổi tối!" Duy Nhất rất tò mò, đến tột cùng Lãnh Ngạn sẽ cho cô kinh hỉ như thế nào, từng hỏi qua vô số lần, Lãnh Ngạn đều úp úp mở mở.

 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc