Chương 251: Một chút bí mật (4)
Editor : May
"Thiếu gia, rất kỳ quái, tôi nhận được một phong bưu kiện, là bác sĩ Trần đã chết gửi cho tôi, anh ta nói anh ta gửi hai phần bưu kiện này, một phần ở trên tay anh ta chuẩn bị giao cho anh, nếu anh ta còn sống, sẽ không cần làm phiền đến tôi, nếu anh ta chết, để cho tôi thay anh ta hoàn thành chuyện này, chuyển bưu kiện này cho anh."
Lãnh Ngạn tắt điện thoại một chút, khóe môi gợi lên một nụ cười yếu ớt, "Cô muốn biết là bưu kiện gì không?"
Sắc mặt Tĩnh Lam trắng bệch, "Sao em biết được!" Ánh mắt bối rối đã không thể che giấu.
Lãnh Ngạn ngược lại cười đến vân đạm phong khinh.
Cả người Tần Nhiên bên cạnh đều phát lạnh, theo như lệ thường, thiếu gia càng cười lạnh nhạt, hậu quả càng khủng bố, xem ra bưu kiện này không hề tầm thường...
Ngón tay Lãnh Ngạn nhẹ nhàng nhấn một cái, ghi âm trò chuyện của anh và bác sĩ Lục tiếp tục phát ra.
"Thiếu gia, anh đã để cho tôi mở ra, tôi liền mở ra nhìn, bưu kiện này là về Tĩnh Lam, là văn kiện sao chép báo cáo kiểm tra trong mấy năm nay của Tĩnh Lam, còn có một phần giải thích của bác sĩ Trần, hóa ra... bệnh tâm thần lúc trước của Tĩnh Lam... là giả ! Tất cả bệnh án và báo cáo kiểm tra đều là giả ! Cô ta hoàn toàn không điên! Là bác sĩ Trần và viện trưởng bệnh viện tâm thần làm giả."
Hai hàng lông mày của Lãnh Ngạn hơi hơi giương lên, khóe môi tươi cười trấn định tự nhiên.
"Tôi nói tại sao bác sĩ Trần vừa đi, bệnh của cô liền hoàn toàn tốt lên! Hóa ra là không có người giúp cô làm giả! Tĩnh Lam, tôi bỗng nhiên phát hiện nửa đời trước của mình đều lăn lộn vô ích..."
"Không phải... em..." Ánh mắt Tĩnh Lam dao động, không biết nên ứng đối như thế nào.
Lãnh Ngạn lại vẫn tươi cười như cũ, đến giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ hơn.
"Em cái gì? Muốn cho tôi một lời giải thích như thế nào? Giả điên? Nếu cô không nghĩ ra được lý do tốt, tôi đây giải thích thay cô đi! Vì sao phải giả điên? Có hai lý do, thứ nhất, tranh thủ đồng tình của tôi, gả cho tôi? Tôi thật sự không nghĩ tới, tôi đối với cô mà nói, lại có mị lực lớn như vậy!"
Tĩnh Lam cúi đầu xuống, những lời này của Lãnh Ngạn làm cho cô ta cho rằng đây là cỏ cứu mạng nên liền bắt lấy, vội vàng nói, "Ngạn, là thật! Dù em làm cái gì, đều là vì quá yêu anh! Ngạn, anh tha thứ cho em! Nhìn ở trên phân thượng em vất vả yêu anh mười mấy năm, van cầu anh!"
Lãnh Ngạn lâm vào trầm tư, "Tha thứ? Vất vả? Tĩnh Lam, cô quả thật rất vất vả! Chính mình diễn trò, còn muốn tìm người diễn trò giúp cô! Tĩnh Lam, cô có biết bưu kiện của bác sĩ Trần khiến cho tôi nhớ đến ai không?"
"Ai?" Hiện tại Tĩnh Lam hoàn toàn rối loạn không phân rõ.
"Mấy tên lưu manh cường bạo cô vào mấy năm trước, còn có kẻ lang thang làm người chứng kiến!"
Tĩnh Lam ngã ngồi dưới đất, "Có ý tứ gì?"
Lãnh Ngạn cười ra tiếng, "Còn muốn tôi nói rõ hơn sao? Cũng tốt! Cô không thấy quan tài không đổ lệ! Tôi suy nghĩ phản ứng của cô sau khi bị cường bạo vào năm đó, thật sự rất giống người bệnh tâm thần, chẳng lẽ vì giả bệnh tâm thần, cô lại có thể cam nguyện bị cường bạo sao? Cũng may nếu Lãnh Ngạn tôi muốn tìm một người cũng không phải việc gì khó! Kẻ lang thang? Tìm khắp toàn thành phố cũng chỉ có một ít! Đoạn ghi âm này, cô hẳn là rất thích nghe!"
"Nói như thế nào đây? Đối với những người qua hôm nay không ngày mai như chúng tôi mà nói, tiền chính là tổ tông, năm đó cô gái kia cho tôi tiền, tôi liền giúp cô ta thêu dệt chuyện xưa, nếu hôm nay các người cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi đây đành phải bán đứng cô ta! Thật ra, bị cường bạo gì đó đều là không thể nào! Tôi còn cảm thấy kỳ quái, đâu có cô gái nào nguyện ý để người ta nói chính mình bị cường bạo! Cô ta bảo tôi nói như vậy thì tôi liền nói như vậy! Người nào không muốn lấy tiền!"
Tĩnh Lam yên lặng ngồi dưới đất, không nói một câu.
"Sao lại không nói? Không ngụy biện nữa rồi hả?" Lãnh Ngạn nhìn thẳng cô ta.
Cảm xúc Tĩnh Lam ngược lại bình tĩnh, "Tôi còn có thể nói gì đây? Anh đã điều tra xong tất cả mọi chuyện, tôi còn có thể nói cái gì?"
"Ha ha! Tĩnh Lam, nếu cô là một người đàn ông, nếu cô có một võ đài cho cô thi triển quyền cước, tôi không chút nghi ngờ cô có thể ngồi ăn thiên hạ! Lãnh Ngạn tôi tung hoành thương trường, lại có thể bị cô bố trí một đường, một đường này còn bày rất uất ức! Rốt cuộc là tôi quá ngu xuẩn hay là cô quá thông minh? A, tôi nghĩ vẫn là tôi qua ngu xuẩn!" Trên mặt anh hiện lên một tia tự giễu.
Tĩnh Lam lại ngẩng mặt, đối diện với anh, trong ánh mắt toát ra ai oán.
"Không! Lãnh Ngạn! Không phải anh ngu xuẩn! Cũng không phải tôi thông minh! Mà là cho tới bây giờ anh đều không để tôi vào mắt! Nếu ánh mắt của anh chịu dừng lại ở trên người tôi thêm một phút! Nếu anh có thể thoáng chú ý tôi một chút, như vậy, tất cả chuyện tôi làm hoàn toàn không lừa được anh lâu như vậy! Chính là vì cho tới bây giờ anh đều không thèm để ý tôi, cho nên mới sẽ bỏ qua lỗ hổng hành động của tôi. Lúc trước trong mắt của anh chỉ có Đình Tử, nay cũng chỉ có Duy Nhất, chừng nào thì anh nguyện ý liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một cái?"
Lãnh Ngạn dùng ngón cái ở mi tâm xoa bóp thật mạnh vài cái, chậm rãi nói, "Đình Tử? Cô còn nhớ rõ Đình Tử sao? Cô gái ôn nhu đáng thương kia? Như vậy, giải thích thứ hai của tôi với chuyện cô giả điên chính là: Che dấu tội giết người của mình đúng không!"
"Giết người? Tôi không có!" Tĩnh Lam cả kinh nhảy dựng lên.
"Cô có!" Lãnh Ngạn rống to một tiếng, làm cô ta sợ tới mức ngồi xuống lại.
"Cô có!" Gân xanh trên trán Lãnh Ngạn hơi nhảy lên, "Đình Tử có bệnh tim bẩm sinh, hoàn toàn không chịu nổi kinh hách, điểm ấy bản thân cô ấy cực kỳ rõ ràng, tôi từng có suy nghĩ như vậy trong đầu, vì sao lần này cô ấy lại chọn một tiết mục khủng bố để xem, nhưng nghĩ đến có thể là khi cô ấy tìm tiết mục không cẩn thận nhìn thấy, cũng liền không hoài nghi nữa, bởi vì tôi rất tin tưởng người một nhà các người! Giờ, thật sự là nói rõ sự ngu xuẩn của tôi! Thẳng đến khi tôi xem nhật kí Duy Nhất, thẳng đến khi tìm được người giả này ở trong phòng của cô, tôi mới chợt hiểu ra!"
"Không phải như thế! Ngạn!" Tĩnh Lam đi tới ôm lấy chân anh khóc, "Ngạn, sự tình không phải như anh nghĩ! Em chưa từng nghĩ muốn hù chết Đình Tử! Em chỉ nghe nói sau khi phụ nữ có thai chấn kinh sẽ sinh non, em chỉ dọa mất đứa nhỏ của cô ta, bởi vì nếu cô ta sinh đứa nhỏ, liền không còn có biện pháp cho tách hai người ra! Em thật sự chỉ là muốn dọa mất đứa nhỏ, em không biết cô ta có bệnh tim, em thật sự không biết! Anh tin tưởng em!"