Chương 174: Ngọt ngào
Editor: Puck
Đây là cây gì? Bởi vì mùa thu, lá vàng, cũng không nhìn ra là loại cây gì.
Mà đúng lúc này tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên, vẫn là tiếng chuông Lãnh Ngạn đặt, vốn đang tức giận không rõ lý do, lúc này không nhớ nữa.
Cô vừa nghe, Lãnh Ngạn đã hỏi, “Nhìn thấy cây trên bệ cửa sổ không?”
“Nhìn thấy, lá vàng hết rồi, dinh dưỡng không đủ, có gì để nhìn!” Duy Nhất chép miệng.
Lãnh Ngạn cười, hơi lúng túng, “Vốn là Tử Đằng, rất đẹp, đáng tiếc bây giờ là mùa thu…”
“Anh trồng?” Duy Nhất rất kinh ngạc.
“Đúng! Đã sớm trồng tốt, đợi nó lớn lên rồi chuyển ra ngoài…” Lúc nói lời này thậm chí Lãnh Ngạn hơi xấu hổ.
“Anh rất rảnh rỗi sao? Không có việc gì lại đi trồng hoa?” Duy Nhất định trêu chọc anh một chút.
“Nhóc thúi, không biết lãng mạn!” Núi băng Lãnh Ngạn lại mắng cô không biết lãng mạn, “Nhớ hiệp nghị của chúng ta không? Mỗi tuần đều phải tặng hoa cho em, cho nên, anh trồng hoa này vì em! Từ bệ cửa sổ của anh leo lên bệ cửa sổ của em, lá hoa quấn quýt, là có ý gì, chính em lĩnh hội!”
Trong lòng Duy Nhất được ngọt ngào phong phú tràn đầy, ngoài miệng lại nói, “Cái gì gọi là có ý tứ gì? Hay là anh định leo lên bệ cửa sổ rình coi em!” Nói xong cười ha ha.
Lãnh Ngạn bị đáp án như sấm die endanl equu dyonn của cô, nghe tiếng cười của cô, biết cô cố ý, cũng cười nói, “Lúc đầu không biết ai định rình coi anh? Còn làm dáng dấp của mình giống búp bê như đúc!”
“Có không? Có à? Sao em không nhớ rõ?” Duy Nhất giống như trở lại quãng thời gian mông lung trước kia, mỗi ngày đều hy vọng, mỗi ngày đều mong đợi…
“Ừ, không có, anh chỉ biết có một cô nhóc ngày ngày chờ anh về nhà! Chỉ thấy đèn trong phòng anh bật sáng, búp bê nhỏ lập tức rơi xuống!” Trong giọng nói của Lãnh Ngạn tràn ngập hài hước.
“Vậy không phải có người chủ nhật mới về nhà à? Sao lại biến thành ngày ngày về nhà đây?” Duy Nhất không chịu phục mà trả treo.
“Bởi vì không biết từ lúc nào, cô nhóc kia đã ở trong lòng anh, để cho anh nhớ kỹ từng giờ từng phút, đi làm cũng không yên tâm, chỉ muốn về nhà xem cô ấy viết gì trên giấy nhỏ, có nhớ anh đến chảy nước mắt không…”
Giọng nói của Lãnh Ngạn vốn là sát thủ trí mạng của Duy Nhất, bây giờ tràn ngập dịu dàng, quả thật muốn hòa tan Duy Nhất.
“Nói bậy! Không biết xấu hổ! Ai nhớ đến anh chảy nước mắt!”
Mặc dù mắng anh, nhưng khóe môi Duy Nhất lại cong thành mảnh trăng lưỡi liềm.
Tâm tình của Lãnh Ngạn rất tốt, tiếp tục trêu chọc cô, “Bé ngốc, khi nào thì yêu anh? Có phải lần đầu tiên đã thích rồi không?”
Duy Nhất quẫn bách mặt đỏ ửng lên, “Người nào yêu anh? Đừng tự luyến! Người ta đau đến hận không thể giết chết anh, vẫn còn thích anh?”
Ngượng ngùng, không khỏi nhớ lại, rốt cuộc là từ khi nào mình bắt đầu yêu anh đây? Thật sự không nhớ được, có lẽ, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh đã bị đả động rồi…
Trong lòng Lãnh Ngạn nổi lên tự hào, đàn ông đều có tâm tình như vậy, lần đầu tiên của người phụ nữ của mình thuộc về mình, “Anh nói xin lỗi là được, ngày đó anh cố ý làm đau em, sau anh đã dùng rất nhiều lần bồi thường!”
Duy Nhất không tự giác co đến góc giường, giọng nói của Lãnh Ngạn khiến cho cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được lúc này nụ cười của anh có bao nhiêu khoa trương, cô thẹn đến muốn chui xuống đất, sao lại thảo luận vấn đề này với Lãnh Ngạn! Nhưng mà, nhịn không được hỏi một câu đến cùng, “Tại sao cố ý làm đau em? Anh chán ghét em?”
Lãnh Ngạn suy nghĩ một chút, mới nói, “Chưa nói tới ghét, ít nhất không thích, một người phụ nữ bán thân thể lấy tiền, hơn nữa, anh còn uống rượu.”
“Hừ! Vậy bây giờ?” Duy Nhất hơi tức giận, ấn tượng đầu tiên về anh trong đầu mình, mình không chịu được như thế.
“Bây giờ?” Lãnh Ngạn cười giảo hoạt một tiếng, “Bây giờ… Anh muốn em xuống!”
Những lời này tác động lên trí nhớ của Duy Nhất, mỗi lần đều bị anh giống như gọi đi “Thị tẩm”…
Nhưng mà, ngày trước mình còn không khỏi thấp thỏm mong đợi…
“Không nên!” Duy Nhất quả quyết cự tuyệt.
“Xuống! Em không ở đây anh không ngủ được!” Giọng Lãnh Ngạn cứng rắn, mang theo ra lệnh.
“Đừng! Chú ý ảnh hưởng! Anh và Tĩnh Lam còn chưa ly hôn!” Duy Nhất lẩm bẩm.
“Duy Nhất… Bà xã…” Lãnh Ngạn bắt đầu hối hận vì đồng ý ở lại với Duy Nhất, “Anh không ngủ được thì làm thế nào?”
“Em cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện phiếm đi!” Duy Nhất không tự giác chui vào chăn, suy nghĩ die~nda`nleq'uydon bay tới đêm đó, Lãnh Ngạn gọi điện thoại di động, suốt cả đêm thở cùng hơi thở với cô…
“Được! Chúng ta tán gẫu để ngủ thiếp đi.” Lãnh Ngạn dựa nghiêng vào đầu giường, anh không phải người hay nói, chỉ có ở cùng Duy Nhất mới có thể nói chuyện không hết.
“Lãnh Ngạn…” Duy Nhất gọi tên anh theo thói quen.
“Gọi anh là Ngạn! Chỉ có em mới gọi cả tên họ ông xã mình!” Lãnh Ngạn bắt đầu có ý kiến.
“Nào có, lúc nào em cũng gọi Ngạn đấy!” Duy Nhất phản bác.
“Lúc nào? Chỉ có lúc làm tình…” Lãnh Ngạn chậm rãi nói.
“Anh… Có thể không nói chuyện kia một lúc không?” Duy Nhất căm tức trả lời, “Lại nói, bây giờ em không muốn gọi anh là Ngạn rồi! Bởi vì Tĩnh Lam cũng gọi như vậy!”
“Vậy gọi anh là gì? Tên thân mật đặc biệt chút?” Lãnh Ngạn cười mong đợi.
Duy Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu…
“Vẫn là… Chú tốt rồi, tương đối đặc biệt… Cũng rất thân thiết…”
Nụ cười của Lãnh Ngạn cứng ngắc…
Đã lâu không có cảm giác như thế rồi, khoảng cách ngắn ngủi, trái tim tiếp xúc với trái tim, chỉ có điều, đề tài nói chuyện trời đất cuối cùng vẫn vòng qua người Tĩnh Lam.
“Chú, em cảm thấy hôm nay Tĩnh Lam rất tốt rồi, tuyệt đối không có dáng vẻ bị bệnh.” Duy Nhất cố chấp gọi anh là chú.
Khóe môi Lãnh Ngạn khẽ có rúm, nhưng không thể tránh được, chỉ cần là Duy Nhất đang gọi anh, cho dù tên gì anh cũng cam tâm tình nguyện nghe.
“Đúng, kết quả kiểm tra gần đây đều rất tốt, bệnh đứt quãng, cũng không phải luôn có bệnh, chỉ cần không chịu kích thích sẽ không phát bệnh.”