Chương 132: Tết trung thu
Editor: Puck
Chỗ cô ở là một nhà trọ, yên tĩnh sạch sẽ, xếp đặt tatami *, rất thoải mái, thích hợp với cô kiểu người lười có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.
(*) tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.
Fujita và Đình Hương đều là người tốt, gọi là đi học, nhưng thật ra Fujita chỉ phụ đạo cho một mình Duy Nhất.
Anh cảm thấy rất hứng thú với thiết kế búp bê của Duy Nhất, sử dụng lời anh nói, không phải thiết kế hoàn mỹ đến mức nào, mà thuần túy, thậm chí hơi vụng về, nhưng chính phần vụng về này, khiến cho búp bê của cô có sinh mệnh, hình như búp bê trên tay cô cũng có thất tình lục dục *, giống như có sức sống.
(*) thất tình lục dục: Thất tình lục dục, là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người gồm chung trong câu nói ngắn gọn là "thất tình lục dục".
1.Thất tình: Bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục vậy.
2.Lục dục: là 6 điều ham muốn đã trở thành thói quen khó sửa đổi:
-Sắc dục: Thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó.
-Hình mạo dục: Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm.
-Uy nghi tư thái dục: Thấy tướng đi, đứng, nằm ngồi, nói cười mà sanh lòng ái nhiễm.
-Ngữ ngôn âm thanh dục: Nghe tiếng nói trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng nói dịu dàng mà sanh lòng yêu mến.
-Tế hoạt dục: Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng yêu mến.
-Nhân tượng dục: Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước.
Có khi Duy Nhất chán nản, cho nên có thất tình lục dục, đó là bởi vì lúc làm búp bê cô đã chân chân thật thật di3nd4anl3quyd0n gửi gắm tình cảm, sờ búp bê của cô, trái tim không cách nào thoát khỏi nhớ nhung lại dâng lên…
Cuộc sống bề bộn nhiêu việc như thế, cũng rất phong phú. Người một nhà Fujita đối xử với cô rất tốt, cảm giác như em ruột trong gia đình anh vậy, chủ nhật có cảm giác giống như đến nhà anh nghỉ phép.
Mà Fujita tràn đầy tìm tòi học hỏi thiết kế đồ chơi, khiến cho Duy Nhất từ một người làm đồ thủ công vụng về bay lên đến một lý luận rất cao.
Duy Nhất cũng cảm thấy sau mỗi một tiết học, mình giống như lại bay vọt về chất một lần, cô làm sao biết, đây chính là tinh hoa mấy năm mới có được của Fujita lấy ra dốc túi truyền thụ?
Cuối tuần này, hơi đặc biệt, bởi vì là tết trung thu, là quãng thời gian muôn nhà đoàn tụ khiến cho Duy Nhất cảm thấy càng thêm cô đơn hơn bình thường, hơn nữa, nhớ tới người nào đó cũng tịch mịch như cô…
Vốn tưởng rằng rời đi chính là giải thoát, lại không biết, lúc đi chung với nhau, mệt mỏi khổ cực, nhưng lúc không đi chung với nhau, nhớ nhung khắc sâu trong lòng càng làm cho người ta khắc khoải mà đau đớn…
Vậy thì thế nào? Cuộc sống không nên quay về lối cũ…
Duy Nhất tự khuyên bảo mình như thế…
Dọn sơ đồ, cô ra cửa giống như bình thường, chuẩn bị đến sân bay.
Khóa cửa lại, lơ đãng quay đầu, hình như thấy một bóng đen chợt lóe sau vườn hoa, tim cô nhảy lên thình thịch.
Đuổi theo nhìn, trừ cây hoa quế đang nở rộ, chẳng có cái gì cả. Hương hoa quế nồng nàn xông thẳng vào mũi, cô cười mình thần kinh. Có câu nói, yêu một người, hay lúc cùng nhau, anh chính là toàn thế giới, mà lúc không đi chung với nhau, toàn thế giới là anh. Cô chính là như vậy… Một con ngốc! Không bao giờ quay đầu lại nữa, ra cửa, đi nhờ xe, lên máy bay…
Người Nhật Bản cũng có Tết trung thu. Đình Hương rất có khả năng làm bà nội trợ, làm rất nhiều tsukimi dango *, cơm nắm, đủ loại khẩu vị, hạt dẻ, đậu xanh, đậu đỏ, khoai sọ, trà xanh, hạt sen ăn rất ngon.
(*) Tsukimi Dango (thường gọi là Dango) là bánh trung thu truyền thống của người Nhật sẽ làm để bày ra cúng vào rằm tháng 8 âm lịch.
Buổi tối, ăn Dango với nhà Fujita cùng nhau ngắm trăng, khi thảo luận truyện luôn có đau buồn khe khẽ.
Trăng sáng soi biển cả, nơi xa xăm lúc này, ở góc khác của thế giới, anh có giống như cô nhìn trăng nhớ người?
Uống một chút rượu trái cây nhẹ, Đinh Hương lấy album ảnh của nhà bọn họ ra cho Duy Nhất thưởng thức.
Có rất nhiều ảnh lưu niệm ngọt ngào sau cưới của Fujita và Đình Hương, cũng có hình trước hôn nhân của bọn họ, trong vài hình viết tên Đình Hương – “Đình Hương”
Trong lòng Duy Nhất khẽ động, chữ “Đình” này có quá nhiều ý nghĩa với cô, không khỏi thắc mắc, “Đình Hương, thì ra tên của chị là chữ “Đình” này *? Em còn tưởng rằng…”
(*) Đình Hương 霆香 chữ Đình 霆 có nghĩa là sấm sét, còn Đình Hương như lúc đầu Duy Nhất hiểu thì chữ Đình 婷 có nghĩa là xinh đẹp.
Đình Hương tiếp nhận lời cô, “Đúng vậy! Cũng rất nhiều người cảm thấy đây là chữ dùng cho đàn ông.”
Duy Nhất rất muốn hỏi chị có biết một người phụ nữ đã chết tên Đình nhi không, cuối cùng vẫn còn khó có thể mở miệng, tiếp tục lật hình phía sau.
Fujita thời trẻ cũng rất sáng sủa, mỗi một tấm hình đều toét miệng cười, Duy Nhất tin tưởng chỉ có nhân tài d1e~ndanl3quuyd0nn như vậy mới có thể giữ vững tính cách trẻ con, thiết kế ra món đồ chơi thượng hạng.
Tập ảnh cuối cùng là lúc Fujita tốt nghiệp cấp ba chụp ảnh chung, Duy Nhất tìm kiếm Fujita trong đám đầu người dày đặc, nhưng mà, lại liếc thấy bóng người… Lãnh Ngạn!
Tim cô đập điên cuồng, người này như bóng với hình trong mộng của cô! Chẳng lẽ cô trốn không được sao?
Không! Không đúng! Cô nhạy cảm đột nhiên ý thức được điều gì, cô đưa hình cho Fujita, “Vũ Quang, nói cho em biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Vũ Quang ngẩn ra, khóe môi lộ một người nghịch ngợm, “Không phải kêu Đình Hương cất hình của cậu ta rồi sao? Thế nào lại còn một tấm!”
“Nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Duy Nhất rất kích động, tay cầm hình khẽ run.
Vũ Quang không hề cười giỡn nữa, “Không sai! Tất cả đều là sắp xếp của cậu ấy. Gia tộc chúng ta là một trong những công ty làm đồ chơi lớn nhất Nhật Bản, Mặc Toa là Lôi Đình Ân, cũng chính là công ty do anh họ Đình Hương mở chi nhánh. Lãnh Ngạn nói em làm búp bê rất có thiên phú, nên để cho công ty bọn họ mời làm nhà thiết kế, sau đó để cho anh dạy em, em ăn, mặc, ở Nhật Bản đều do cậu ấy sắp xếp.”
Hình trong tay Duy Nhất rơi xuống đất, cảm giác nói không nên lời bắt đầu tuôn ra trong lòng, ê ẩm, ấm áp, khiến cô chỉ muốn rơi lệ. “Tại sao anh ấy muốn làm vậy?” Cô nhỏ giọng lầu bầu.
“Cậu ấy nói, cậu ấy có lỗi với em, hy vọng có thể cho em cuộc sống hạnh phúc, cho nên, trải xong đường cho em, cậu ấy tin tưởng, dựa vào năng lực và ý chí của em, nhất định sẽ có bầu trời thuộc về em.” Fujita nói sâu xa, dưới ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, lời nói này khiến người nghe hết sức chua xót.
Trải xong đường cho cô… Để cho cô có một bầu trời thuộc về mình…
Công ty Mặc Toa? Duy Nhất đột nhiên nghĩ ra, công ty Mặc Toa do Mỹ Mỹ giới thiệu cho cô, không phải cậu ấy nói là công ty của bạn cậu ấy sao?
Trong lòng nghi ngờ, lập tức gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ.
Điện thoại vừa thông, không đợi Mỹ Mỹ nói chuyện, cô đã cướp lời, “Mỹ Mỹ, cậu nói cho tớ biết! Nhà mới của cậu có phải của Lãnh Ngạn không?”
“Chuyện này… Cái này… Sao cậu lại hỏi thế?” Mỹ Mỹ bị cô hỏi đột ngột khiến cho hết sức hốt hoảng.
“Mỹ Mỹ, nếu chúng ta vẫn là bạn tốt, cậu nói thật cho tớ biết!”