Âm nhạc vang lên, bên trong câu lạc bộ thể ȶᏂασ hàng nghìn người ái mộ ca hát với nhau, vô số cây gậy huỳnh quang đang vung vẩy, hiện trường đã nóng đến muốn nổ tung.
Tả Phỉ Bạch đứng trên sân khấu, động tác vũ đa͙σ rất nhanh, hất đầu, uốn éo mông, rất linh hoạt tựa như là một người rắn xinh đẹp.
Vũ điệu sexy lại sôi nổi, tiếng hát ở toàn sân khấu tung bay, chấn động.
Ngay lúc toàn hội trường được khuấy động đến đỉnh điểm, Tả Phỉ Bạch không biết là đã dẫm vào cái gì, bịch một cái dưới chân liền lảo đảo, cơ thể lập tức xiêu vẹo ngã trên mặt đất, đôi tay khẽ chống lên mặt bàn tiệc, lúc này mới giảm tổn thương xuống đến mức thấp nhất.
Nhưng mà. . . . . . Tiếng hát tuyệt vời kia vẫn bay bổng trong toàn hội trường như cũ. . . . . .
Mới vừa rồi còn khiến cho vô số người ái mộ hát lên cuồng nhiệt, lúc này đều trở thành những giọng nói rất châm chọc.
Tất cả mọi người đều bị tình huống bất thình lình này làm bối rối.
Bên trong sân thể ȶᏂασ lập tức an tĩnh lại, hàng nghìn người vừa rồi còn hát vang với nhau, tiếng hoan hô không ngừng tất cả đều biến mất, chỉ còn tiếng hát bùng nổ vừa rồi kia đang bay bổng.
Nghe tiếng hát này, lại nhìn Tả Phỉ Bạch đang rất vất vả bò dậy trên sân khấu, người ái mộ liền kịp phản ứng, tiếng than thở phát ra cả một vùng.
Hát nhép!
Lại là hát nhép!
Những tiếng ồn ào, bàn luận tựa như là sóng triều, nhanh chóng lan tràn ra.
Mới vừa rồi người hâm mộ còn ca hát giờ thì lại lớn tiếng chất vấn, bên trong sân thể ȶᏂασ, nhiều người cùng nhau chửi mắng như vậy, khí thế kia giống như là tiếng gào thét của thiên quân vạn mã.
Tả Phỉ Bạch ngây ngốc đứng ở trên sân khấu, trố mắt nhìn mà không biết làm sao.
Ở giữa đêm đầu mùa xuân rét run lẩy bẩy, hoàn toàn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tất cả âm thanh nghe được bên tai đều là những tiếng ong ong ong, chấn động lộn xộn khiến đầu của cô ta từng cơn choáng váng.
Ánh đèn hoa mỹ đang không ngừng lóe lên, ánh sáng trắng xoá chỉ rõ những sự khó chịu ở phía trước mặt cô ta.
Đoàn người đông nghẹt phía dưới đang kêu la không ngừng. So với lúc mới vừa rồi cùng hát với cô ta thì còn kích động hơn. Thình thoảng luồng ánh sáng rực rỡ kia đảo qua đám người, Tả Phỉ Bạch nhìn thấy từng người một bởi vì tức giận mà khuôn mặt vặn vẹo.
Không đúng.
Không phải như thế.
Bọn họ không nên nhìn cô ta như vậy .
Hẳn là phải sùng bái, hâm mộ, si mê với cô ta . . . Tuyệt đối không phải là tức giận.
Cô ta, cô ta đã thật vất vả mới đi đến bước thành công như hôm nay, làm sao có thể sẽ xuất hiện tình huống như thế?
"Phỉ Bạch, cô đang làm trò đùa gì lớn như vậy." Ngôi sao ca nhạc chủ trì liveshow buổi diễn hôm nay lập tức đi ra từ cánh gà, vừa đi vừa nhẹ nhàng cười nói "Coi như cô muốn biểu diễn kĩ thuật xướng thanh của mình một phen thì cũng không thể đùa lớn như vậy . Cô thử nhìn xem các fan của tôi đều đã khiếp sợ."
Sau khi đầu óc cứng ngắc của Tả Phỉ Bạch tiếp thu được những lời này, lập tức chuyển động rất nhanh. Cô ta vội vàng nặn ra nụ cười: "Không ngờ lại bị cô nhìn thấu."
"Tôi biết Phỉ Bạch là không chịu được có người hát nhép trong những buổi biểu diễn thế này, cho nên cố ý thiết kế một màn như vậy. Được rồi,hãy để cho chúng tôi được nghe kĩ thuật xướng thanh của Phỉ Bạch một chút, không có nhạc đệm mới thấy rõ bản lĩnh." Cô ca sĩ cười cười mà giải vây cho Tả Phỉ Bạch.
Đám fan mê ca nhạc phía dưới cũng là nửa tin nửa ngờ.
Đi xem liveshow thì ghét nhất chính là hát nhép. Nếu mà nghe tiếng hát được phát ra từ đĩa ghi âm, bọn họ đi mua đĩa nhạc cho xong, làm gì phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua vé đến nơi trực tiếp mà nghe?
Có điều, nghe ra ý tứ này là Tả Phỉ Bạch muốn xướng thanh.
Có người tạm thời im lặng lại, chờ nghe một chút xem kĩ năng xướng thanh của Tả Phỉ Bạch cao siêu đến đâu. Đương nhiên, có người lại vẫn không hề bình tâm, lớn tiếng kêu la ồn ào . Sau khi ngôi sao ca nhạc chủ trì chân thành trấn an vài câu, mọi người cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Dù sao bọn họ bỏ tiền ra mua vé chính là đến nghe Thiên Vương của mình ca hát, Tả Phỉ Bạch chẳng qua là khách mời của buổi diễn hôm nay mà thôi.
“Được rồi, vì biểu hiện một phen là chúng tôi phản đối hát nhép, tôi và Phỉ Bạch sẽ hát với nhau ca khúc đó của cô ấy. Mọi người nói như thế có được không?”
Ngôi sao Thiên Vương quả là ngôi sao Thiên Vương, vừa nghe nói cô muốn hát, hiện trường lập tức lại bắt đầu náo nhiệt.
Tiếng hoan hô vang dội ầm ĩ.
Nhìn thấy những fan cuồng nhiệt phía dưới, cùng thái độ đối xử với cô và ca sĩ Thiên Vương hoàn toàn trái ngược, khiến trong lòng Tả Phỉ Bạch rất đau khổ.
Cô vốn cho là mình đã đứng cũng đủ cao. Thì ra nếu sõ với ngôi sao ca nhạc Thiên Vương đích thực thì còn kém nhiều như vậy.
Nhìn thấy các fan vốn phẫn nộ đã hơi hơi bình ổn một chút, ngôi sao ca nhạc vội vàng mở miệng hát ca khíc được hoan nghênh nhất gần đây của Tả Phỉ Bạch.
Không hổ là ngôi sao ca nhạc Thiên Vương, vừa mới mở miệng chính là chuyên nghiệp như vậy. Cùng với tiếng hát thánh thót vang lên, cơn nóng nảy trong sân thể ȶᏂασ dần dần bình ổn lại, tất cả mọi người đều chăm chú nghe.
Đừng nói, loại xướng thanh không có âm nhạc phụ trợ này vô cùng đòi hỏi phải thể hiện bản lĩnh, ngoài ra còn có một cảm nhận hoàn toàn khác.
Sau khi ngôi sao ca nhạc hát vài câu, thì dùng ánh mắt ra hiệu Tả Phỉ Bạch để cho cô mở miệng hát tiếp.
Tả Phỉ Bạch bị căng thẳng vội vàng giơ micro hát tiếp. Nhưng mới hát được nửa câu, thì phía dưới vừa rơi vào im lặng do tiếng hát mê hồn liền lập tức ‘oanh’ một tiếng lại kêu lên.
Lần này trái lại đều đồng thanh hô lớn: “Đồ lường gạt! Đồ lường gạt!”
“Cút! Lăn xuống đi!”
Loại quang cảnh thế này là không thể có khả năng khống chế.
Ngôi sao ca nhạc Thiên Vương vội vàng ra hiệu Tả Phỉ Bạch rời đi, cô ấy cười và chịu nhận lỗi với fan, rồi lại hát hai ca khúc, làʍ t̠ìиɦ trạng lúng túng trôi qua, sau đó buổi biểu diễn lại tiếp tục.
Cũng may đám fan mê ca nhạc vốn chính là đến xem ngôi sao ca nhạc Thiên Vương. Chuyện của Tả Phỉ Bạch chẳng qua là mở đầu xui xẻo, trái lại không hề ảnh hưởng tới diễn xuất sau đó.
Hà Quyên ngồi ở trên ghế, kinh ngạc nhìn sự tiến triển của tình huống, cho đến khi khán giả lại lần nữa bắt đầu cuồng nhiệt thì cô mới nhỏ giọng tự nói một mình: “Chả lẽ là hôm nay cổ họng của cô ta không thoải mái sao?”
Chu Duệ Trạch ở bên cạnh cười cười xoa đầu Hà Quyên: “Bà xã em thật sự là ngây thơ.”
“Hả?” Hà Quyên không giải thích được quay đầu sang nhìn Chu Duệ Trạch.
“Hát lạc giọng và cổ họng không tốt có quan hệ gì sao?” Chu Duệ Trạch thuận tay lại đùa nghịch mái tóc đen mềm mại của Hà Quyên, trên đó vẫn còn mang theo một hương thơm thoang thoảng.
Ngay cả chọn sữa tắm thì Hà Quyên cũng thích loại nhè nhẹ này.
Cũng giống như chính bản thân cô, luôn yên lặng làm việc, điều đó nhẹ nhàng xâm nhập vào lòng anh, cuối cùng không thể quên được.
“Nhưng mà….” Hà Quyên có hơi sững sờ, “Những bài hát này ở trên mạng rất dễ nghe.”
Cô cũng không phải chưa từng nghe những bài hát của Tả Phỉ Bạch, phố lớn ngõ nhỏ đều có. Mà ngay cả bảng xếp hạng trên mạng đều là nằm trong ba vị trí đứng đầu.
Điểm chấm cao đến doạ người.
Điều này sao có thể là giả?
“Bà xã, chẳng lẽ em không biết là sau khi ghi âm giọng hát thì là có thể tiếp tục quá trình cho giai đoạn sau sao?” Chu Duệ Trạch cười nói: “Vì thế, cô ta mới có thể hát nhép. Nếu thật sự là hát hay như vậy, thì cần gì cô ấy phải hát nhép?”
Hà Quyên trầm lặng một lát rồi mới than nhẹ một tiếng: “Mới vừa rồi, lúc bị phát hiện là hát nhép thì cứ như vậy rời đi sẽ tốt hơn. Lại còn hát live (hát chay) như vậy. Hát ra không tốt, hậu quả ngược lại càng nghiêm trọng hơn.”
Đối với đánh giá của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch không hề phát biểu bất cứ ý kiến nào, chỉ là cười cười mà nhìn Hà Quyên.
“Thực sự không ngờ rằng trong buổi biểu diễn này lại có dịp gặp cô ta.” Chu Duệ Trạch cảm khái một tiếng: “Nếu là biết có cô ta thì anh cũng không cần cái vé này.”
“Nói là có khách mời thần bí, ai mà biết là cô ta?” Hà Quyên nhẹ nhàng nắm lấy một tay của Chu Duệ Trạch, lập tức bị người nào đó nhân cơ hội cầm chặt không buông ra. Hà Quyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình cũng không hề chú ý.
Chu Duệ Trạch trong lòng thầm thích thú. Rất tốt, xem ra Quyên Tử đã quen với sự hiện hữu của anh, hiện tượng tốt!
Trong lòng đã nở hoa, nhưng trên mặt lại cũng không thể hiện ra chút tâm tình nào, không thể không nói, Chu Duệ Trạch có kĩ năng diễn xuất thật tốt, dư sức đoạt giải Oscar hay Kim Tượng, thậm chí có thể nói rằng chỉ có hơn chứ không kém.