Vừa lúc đó, món ăn đầu tiên bọn họ gọi được bưng lên, vừa đúng giải vây cho Hà Quyên.
"Yên tâm đi, anh gần đây mới được phát tiền thưởng, vừa đúng tới ăn mừng một bữa." Chu Duệ Trạch cười nói, dĩ nhiên không lấy tiền của Hà Quyên.
Rất nhanh, thức ăn liền liền được mang lên.
Từng món một có thể nói là nhìn rất thịnh yến, tạo hình tinh xảo như vậy, Hà Quyên mới chỉ thấy mỹ thực trong các trương trình ở trên TV, bình thường cô ra ngoài ăn cơm, vẫn lấy lợi ích thực dụng làm chính.
"Ha ha nhìn, món ăn của nhà hàng này cũng không tệ lắm." Chu Duệ Trạch bắt chuyện với Hà Quyên, đừng ngồi ngốc, nên ha ha.
"Cũng không nỡ lòng ăn." Hà Quyên gắp một khối bánh ngọt nhỏ, không biết là làm như thế nào, vậy mà tạo thành hình cá vàng, rất sống động.
"Em không đàng lòng ăn, anh cũng không dám ăn, em nhẫn tâm để anh đói bụng sao?" Chu Duệ Trạch, kẻ dở hơi này lại bắt đầu đùa giỡn, làm bột dạng khổ sở.
Hà Quyên nhịn không được trừng mắt oán trách, người này cả ngày không nghiêm chỉnh.
Cá vàng khéo léo được dè dặt đưa vào trong miệng, sau khi cắn dứt co dãn là hương vị trái cây nồng nặc, giống như là bạo tương bình thường nhanh chóng tràn đầy khoang miệng, tràn đầy hương vị ngọt ngào, ăn ngon khiến Hà Quyên vui mừng trợn to hai mắt.
Tỉ mỉ nhai nuốt xuống, vẫn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ vị ngọt dính trên môi, hơi híp mắt lại cười nói: "Ăn ngon thật."
Chu Duệ Trạch nhìn đầu lưỡi phấn hồng rất nhanh khẽ liếʍ cánh môi của cô, sau đó nhanh chóng rụt lại, làm đôi môi của cô phủ một tầng nước bóng, âm thanh khàn khàn , nói một câu hai nghĩa: "Thật không, anh cũng muốn ăn."
"Vậy thì ăn đi." Hà Quyên căn bản cũng không có chú ý tới, động tác mới vừa rồi của cô gây cho người đối diện vấn đề gì, vui vẻ gắp một khối bỏ vào trong chén của Chu Duệ Trạch, "Ăn siêu cấp ngon, quả nhiên là đa͙σ lý đồ quý hay đắt tiền."
Hơi thất vọng nhìn bánh ngọt tinh xảo trong chén, ngẩng đầu ánh mắt mong đợi nhìn Hà Quyên, Chu Duệ Trạch vẫn gắp, đưa vào trong miệng.
Hai người vui vẻ ăn, chỉ là, phần lớn Hà Quyên ăn, Chu Duệ Trạch nhìn. Sau khi bị Hà Quyên phát hiện, vội vàng gắp thức ăn cho anh.
Sau khi phát hiện cái vấn đề này, Chu Duệ Trạch càng thêm bất động, chờ sau khi bị Hà Quyên phát hiện, chăm sóc anh, Hà Quyên gia sức gắp cho anh.
Hai người đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên động tác của Hà Quyên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
Chu Duệ Trạch nhướng mày, quay đầu lại, theo tầm mắt của Hà Quyên nhìn qua, vừa hay nhìn thấy một người mà anh không muốn gặp nhất – Thịnh Nhạc Dục.
Động tác của Hà Quyên dừng lại, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn khi thấy Thịnh Nhạc Dục ở đây, nhưng bọn họ đã không còn quan hệ gì, không phải sao?
Lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục ăn cơm.
Hà Quyên muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, rất đáng tiếc, bóng dáng của cô bị Thịnh Nhạc Dục nhìn thấy, khoát tay, ngăn cản nhân viên phục vụ tiếp đón, trực tiếp bỏ đi tới đây.
“Hà Quyên, trùng hợp vậy.” Thịnh Nhạc Dục đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Hà Quyên, tự động bỏ qua người đàn ông trướng mắt ngồi đối diện với Hà Quyên.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Lần nữa ngẩng đầu, Hà Quyên đã ổn định tâm tình của bản thân, cười chào hỏi với Thịnh Nhạc Dục.
Khách khí đúng mực như thế, không có cách nào tìm ra một chút vấn đề, nhưng lại khiến Thịnh Nhạc Dục cực kỳ khó chịu, trong giọng nói của Hà Quyên là xa cách, đối với nàng mà nói, anh giống như là đồng nghiệp hay bạn bè bình thường.
Trầm mặc.
Bề ngoài nɠɵạı trừ chào hỏi khách sáo như vậy, Thịnh Nhạc Dục cũng không biết nói gì, giống như trước kia cùng khi cùng Hà Quyên ở chung một chỗ cũng không có lời gì có thể nói.
Hà Quyên cứ khách khí lễ độ như vậy cười nhạt nhìn Thịnh Nhạc Dục, trong ánh mắt xa lánh làm cho anh vô cùng không thoải mái.
“Đã lâu không gặp, bữa cơm này tính cho tôi.” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thịnh Nhạc Dục thế nhưng nói một câu như vậy.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Hà Quyên trầm xuống, hắn vẫn không thay đổi, muốn ở trước mặt anh thể hiện cảm giác ưu việt sao?
“Không cần, số tiền này tôi còn trả được.” Hà Quyên trực tiếp cự tuyệt khiến Thịnh Nhạc Dục nhíu mày khó chịu, nhìn Thịnh Nhạc Dục như vậy, Hà Quyên cũng không biết chính cô đang nghĩ gì, đột nhiên nói ra một câu “Huống chi, chồng tôi mời khách, tôi không cần bỏ tiền.”
Chu Duệ Trạch vẫn ngồi ở bên cạnh vừa nghe Hà Quyên nói những lời này, lập tức mở cờ trong bụng, vào lúc này, Hà Quyên theo bản năng đang sự ủng hộ của anh, có phải đã bắt đầu có thói quen có sự hiện hữu của anh rồi không?
“Ông xã?” Tâm tình Thịnh Nhạc Dục giảm sút mạnh, “Cô kết hôn?”
“Đúng vậy, chồng tôi Chu Duệ Trạch.” Hà Quyên chỉ Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch lập tức đứng dậy, khéo léo cười đưa tay ra, “Chúng ta từng gặp, cũng đã nghe Quyên Từ nói về anh, Thịnh Nhạc Dục thịnh tiên sinh đúng không, hân hạnh được gặp.”
“Hân hạnh được gặp.” Chu Duệ Trạch nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp giống như hoa tầm gửi vẫn luôn kéo cánh tay Thịnh Nhạc Dục.
“Tôi là bạn gái của Nhạc Dục, Tả Phi Bạch.” Tả Phi Bạch giơ tay ngọc thon thon được bảo dưỡng cực tốt ra nhẹ nhàng nắm tay Chu Duệ Trạch, chợt quay đầu lại nở nụ cười với Hà Quyên, “Lại nói, tôi và Hà ŧıểυ thư đã từng gặp mặt đấy.”
Thân thể Hà Quyên cứng đờ, trong lòng đau xót, sao cô lại quên người phụ nữ này đây?
Cái đêm tuyết rơi dày đặc chính là Tả Phi Bạch, cái người phụ nữ xinh đẹp này mặc đồ ngủ leo lên trên người của Thịnh Nhạc Dục, nhận ra cô buồn cười.
Tả Phi Bạch là một người thông minh sắc sảo cỡ nào.
Từ sắc mặt ban nãy của Thịnh Nhạc Dục liền nhìn ra, hắn cực kỳ khó chịu với Chu Duệ Trạch, cho nên, cô ta mới dám không chút kiêng kỵ mà phách lối như vậy, cũng coi là xả giận giúp Thịnh Nhạc Dục.
Cùng Thịnh Nhạc Dục thời gian dài như vậy, cô ta còn không biết tính khí Thịnh Nhạc Dục sao?
Là một người có tính tự ái cực cao, tuyệt đối không muốn bị người đạp.
Lúc này cô ta giúp Thịnh Nhạc Dục hả giận, cũng là đang vì chính cô ta, có thể để cho Thịnh Nhạc Dục cho cô ta nhiều cơ hội hơn.
Huống chi, đối phó người như Hà Quyên, lại không cần tốn bao nhiêu hơi sức, quá dễ dàng.