Editor: Trần Thu Lệ
Tiêu Tiểu Bảo đã sớm chạy đến bát mì ăn liền của mình rồi. Đặt một bát thật to trước mặt Tiêu Tiểu Bảo, đặt một bát nhỏ trước mặt mình, Tiêu Hòa Nhã tươi cười đầy mặt nhìn Tiêu Tiểu Bảo đang ăn rất vui vẻ.
“Ăn từ từ thôi! Đừng nóng vội!” Tiêu Hòa Nhã cười khẽ nói. Sau đó lơ đãng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đầy vạch đen của hiệu trưởng. Ách... “Hiệu trưởng, không phải anh đang tiếp khách sao, sao lại ra đây?”
Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn cô, giọng điệu không được tốt: “Em chỉ nấu mì cho em và Tiểu Bảo?”
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Đúng vậy! Em cũng muốn nấu cho anh, nhưng mà sau đó em lại nghĩ nhất định anh cho rằng mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe không muốn ăn, cho nên em không nấu.”
Anh cho rằng như vậy không sai, nhưng mà nhìn hai mẹ con bọn họ ăn mì vui vẻ như vậy trong lòng anh rất khó chịu. “Tôi cũng muốn ăn!”
“Ách...” Hai mẹ con dừng đũa lại ngây ngốc nhìn vẻ mặt khó chịu của Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng cũng không để ý đến phong độ, thật sự ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Bảo, “Nhanh lên, đi nấu cho tôi một bát!”
Tiêu Hòa Nhã chưa từng thấy hiệu trưởng như vậy bao giờ, nhưng mà thật sự không có năng lực phản kháng, đành phải không mấy tình nguyện đứng dậy đi vào phòng bếp, đúng lúc thấy Đại Nhị từ trên lầu đi lqd xuống liền thuận tiện hỏi: “Nhị sư huynh, anh có đói không, có muốn em nấu cho anh một bát mì không? Còn có hai người các anh nữa, có ăn không?”
Hai người này lập tức lắc đầu, lão đại không phạt bọn họ đã là may lắm rồi, còn dám ăn mì, chỉ sợ đến lúc đó ăn không nổi!”
Đại Nhị chăm chú nhìn vẻ mặt không được tốt của lão đại nhà mình trong phòng ăn, vô cùng thức thời lắc đầu, nếu bây giờ anh dám ăn bát mì này, đoán chừng anh phải viết bản kiểm điểm một vạn chữ.
“Anh không đói bụng, các người ăn đi!” Đại Nhị mở miệng nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi vào phòng bếp. Lại nói nếu nhị sư huynh cũng ăn, cô nấu cũng có cảm giác thành tựu không phải sao?
“Nè, ăn đi!” Tiêu Hòa Nhã đặt một bát mì lớn trước mặt Thượng Quan Ngưng nói.
Nhìn thấy bát mì, vẻ mặt Thượng Quan Ngưng mới dần dần nhuốm lên sắc màu ấm, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên. Khiến cho ba người ngồi trong phòng khách nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Đại Nhị thầm khinh bỉ, chỉ vì một bát mì mà đã cười đến buồn nôn như vậy đáng giá sao? A Long và em trai cùng nhìn nhau, thì ra người tồn tại giống như thần ở trong lòng bọn họ còn có loại yêu thích này nha!
Giống như ba người một nhà ăn mì ăn liền, Tiêu Hòa Nhã mỉm cười ăn từng ngụm từng ngụm, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Tiêu Tiểu Bảo và Thượng Quan Ngưng, thấy bọn họ ăn vui vẻ như vậy, cảm thấy lần này mình vào bếp cũng không lỗ.
“Cái này cho mẹ/em!” Vô cùng có ăn ý, Tiêu Tiểu Bảo và Thượng Quan Ngưng đều đưa lòng đỏ trứng tới giữa không trung cho Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã sửng sốt, hai người bọn họ cũng sửng sốt, im lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lặng lẽ di chuyển.
“Biết rồi biết rồi, em là thùng rác, hai người không ăn đều đưa hết cho em là được có đúng không?” Tiêu Hòa Nhã làm bộ không vui nói, đưa bát của mình tới, khi không lại được hai cái lòng đỏ trứng. May mà cô không thích ăn lòng trắng chỉ thích ăn lòng đỏ, nếu không thì đã phiền phức rồi.
Sau khi ăn mì xong, Thượng Quan Ngưng thấy không để ý đến hai người này đủ lâu rồi, lúc này mới dẫn hai người bọn họ vào thư phòng.
“Nói đi, chuyện hôm nay xảy ra như thế nào?” Thượng Quan Ngưng ngồi yên trên ghế, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói.
“Lão đại, bọn em sai rồi!” A Long đứng lại, dứt khoát cúi đầu xin lỗi.
“Lão đại, bọn em không biết cô ấy chính là chị dâu, nếu biết là chị dâu cho dù có chết bọn em cũng sẽ không làm ra loại chuyện này!” Đứng bên cạnh A Long, người em trai uất ức nói.
Thượng Quan Ngưng nhếch khóe môi, chuyện xảy ra ở trên đường không phải anh không biết, hai người này thà rằng vứt bỏ tính mạng của bản thân cũng không chịu giao nộp Tiểu Nhã, về điểm này anh rất thích, chỉ có điều...
“Các cậu là người của Liệt Diễm?” Thượng Quan Ngưng đứng lên, âm thanh làm cho người ta không nghe ra hỉ nộ.
Hai người gật đầu, đồng thanh nói, “Dạ!”
“Người của Liệt Diễm dám làm dám chịu, đã làm sai rồi cũng không cần phải sợ trừng phạt!” Thượng Quang Ngưng nhìn về phía bọn họ giống như nhìn rất kỹ vậy.
“Bọn em sẵn lòng nhận trừng phạt!”
“Được!” Thượng Quan Ngưng mỉm cười, dáng vẻ rất vừa lòng, “Vậy tôi phạt các cậu làm cận vệ cho Tiêu Hòa Nhã, nhớ kỹ, nếu sau này cô ấy bị chút thương tổn nào thì tôi sẽ khiến cho các cậu sống không bằng chết! Các cậu có đồng ý không?”
“Bọn em xin thề dù có chết cũng sẽ nhất định bảo vệ chị dâu được an toàn!” Hai người đứng nghiêm vô cùng đúng chuẩn quân lễ*. Việc này vô cùng vinh hạnh với bọn họ, sao có thể gọi là trừng phạt? Lão đại tin tưởng bọn họ như thế, dĩ nhiên bọn họ sẽ không làm cho lão đại thất vọng.
*Quân lễ: chào theo nghi thức quân đội
“Nhưng mà, với bản lĩnh hiện tại của các cậu, đứng bên cạnh cô ấy cũng chỉ ở mức độ đỡ đạn!” Thượng Quan Ngưng không che giấu một chút nào nói, “Tôi sẽ đưa các cậu đi huấn luyện ba tháng, nếu ba tháng sau thuận lợi thông qua sát hạch, thì các cậu là cận vệ của cô ấy. Còn nếu như ba tháng sau sát hạch không thành công, các cậu không những không được làm cận vệ mà còn phải rời khỏi Liệt Diễm ngay lập tức, có lẽ các cậu cũng biết, Liệt Diễm không cho phép có người vô dụng tồn tại!”
“Bọn em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Hai người âm thanh vang dội nói.
“Được!” Thượng Quan Ngưng gật đầu, gọi Đại Nhị một tiếng, dặn dò anh đưa hai người này đến căn cứ. “Ba tháng sau, tôi thích nhìn thấy các cậu sẽ không còn giống như vậy nữa!”
“Lão đại, bọn em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!”