Sáng hôm sau bác cả Tần liền thu dọn hành lý rời khỏi Nhà họ Tần, bảo là muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.
Đối với hành động lần này của bác cả Tần, Nhà họ Tần không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không có ai ngăn cản. Dĩ nhiên bác trai Tần và anh họ Tần cũng thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng cũng chỉ có hai cha con bọn họ biết.
Tình huống của Nhà họ Tần Lâm Du không hề để ý. Nhưng sau khi Tôn Uyển Đình ra tù thì điều đầu tiên bà t làm là tới tìm cô, thật sự khiến cho Lâm Du ngoài ý muốn.
Tôi nghĩ rằng bà sẽ không muốn gặp tôi. Nhìn Tôn Uyển Đình ngồi đối diện, giọng Lâm Du không hề có chút rung động nào.
Tôi vốn cũng nghĩ vậy, người tôi không muốn gặp nhất chính là cô. Nhưng trên thực tế ngay giây phút bước ra khỏi nhà giam thì điều duy nhất tôi suy nghĩ tới chính là cô. Giọng nói của Tôn Uyển Đình có ý cười khổ khó nói, hai tay nâng tách cà phê lên rồi nhẹ nhấp một miếng.
Nếu như bà muốn tìm Lâm Hồng Tín thì tôi có thể cho bà biết địa chỉ. Lâm Du cho là Tôn Uyển Đình không biết đi đâu để tìm Lâm Hồng Tín nên có lòng tốt đề nghị.
Tôi sẽ đi tìm ông ta, nhưng không phải bây giờ. Ngoài dự tính của Lâm Du, Tôn Uyển Đình lắc đầu một cái.
Vậy bà tìm tôi làm gì? Lâm Du nhướng mày, hỏi. Không có việc gì thì không đến chùa tam bảo (1), cô cũng không tin là Tôn Uyển Đình tới tìm cô để ôn chuyện cũ.
(1) không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm
Cô có thể cho tôi một chỗ để ở không? Tôn Uyển Đình biết yêu cầu như thế rất vô sỉ, nhưng ngoại trừ Lâm Du thì bà không tìm được người nào khác có thể giúp mình. Trừ chuyện này ra thì Tôn Uyển Đình còn có một suy nghĩ nóng lòng khác, Còn Nhất Thiến nữa, tôi muốn gặp mặt Nhất Thiến, dù chỉ là liếc mắt.
Tại sao bà cảm thấy tôi sẽ giúp bà? Lâm Du tỏ vẻ kỳ quái nhìn Tôn Uyển Đình, chỉ cảm thấy có vẻ như bà ta đã tìm lộn người để nhờ vả?
Bởi vì trừ cô ra tôi không biết nên tìm ai. Tôn Uyển Đình cúi đầu xuống, trên mặt có chút bi thương, trong giọng nói đầy sự tự giễu, Lúc trước lúc chưa xảy ra chuyện gì, tôi dùng trăm phương ngàn kế để đuổi cô đi khuất khỏi tầm mắt mình, cũng luôn cảm thấy sự tồn tại của cô rất chướng mắt. Nhưng lúc rơi vào đường cùng thì tôi lại chỉ có thể tìm cô.
Thật sao? Lâm Du cũng không bị lời nói của Tôn Uyển Đình đả động, dời ánh mắt đi chỗ khác, lặng lẽ đợi Tôn Uyển Đình nói tiếp.
Tiểu Du! Tôn Uyển Đình ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sự khao khát, Tôi biết, tôi đã từng không thật lòng với cô. Nhưng dù sao tôi cung đã nuôi cô nhiều năm như vậy, dù chỉ là công trạng bề ngoài thì cũng không có làm tổn thương cô. Tôi... Tôi không xin cái gì khác, chỉ xin một chỗ để dung thân...
Lời nói của Tôn Uyển Đình có thể được coi là đã cực kỳ hèn mọn. Lâm Du dừng một chút, xoay đầu lại: Được, tôi đồng ý với bà. Nhưng những chuyện khác tôi sẽ không giúp bà.
Tôi biết. Nghiêm túc gật đầu một cái, Tôn Uyển Đình mừng rỡ như điên, giọng nói vì kích động mà run rẩy, Tôi sẽ không yêu cầu chuyện khác, thật đó!
Lâm Du không nói nữa, cầm lấy giấy bút, viết ra một cái địa chỉ. Cuối cùng còn viết cả số di động của cô vào đó.
Đến chỗ này, tôi sẽ dặn dò bảo vệ trước, bọn họ sẽ đưa chìa khóa cho bà. Còn về số điện thoại, tôi hy vọng sẽ không nhận được lời nhờ vả nào của bà nữa. Đưa tờ giấy cho Tôn Uyển Đình, Lâm Du đứng dậy bỏ đi.
Cám ơn. Mặc dù chỉ nhìn theo bóng lưng của Lâm Du, Tôn Uyển Đình vẫn cảm kích rơi nước mắt. Bà còn cho là Lâm Du sẽ không giúp đỡ bà. Trước khi tìm Lâm Du thì bà đã không ôm nhiều hy vọng. Nhưng trên thực tế mặc dù giọng của Lâm Du rất lạnh lẽo và cứng rắn nhưng lại quan tâm để lại số điện thoại cho bà. Rõ ràng là có thể cắt đứt liên lạc vào lúc này.
Em thật sự cho bà ta số điện thoại sao? Hứa Mạch kinh ngạc nghe Lâm Du kể lại xong, có chút khó hiểu.
Ừ. Lâm Du bĩu môi một cái, suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung, Chẳng lẽ anh không cảm thấy nhìn bà ta và Lâm Hồng Tín tự giết lẫn nhau thì sẽ càng thú vị hơn sao?
Thực lực của bà ta bây giờ không đủ để chống lại Lâm Hồng Tín đúng không? Hứa Mạch không cho là đúng nói. Tôn Uyển Đình mới ra ngục, tiền thì không có, cũng không có ai là người của mình, lấy cái gì để đối phó Lâm Hồng Tín?
Không. Chỉ cần bà ta ra mặt thì đã đủ để kiềm chế Lâm Hồng Tín rồi. Lâm Du cho là lực sát thương của Tôn Uyển Đình rất lớn. Cho dù là khóc lóc om sòm pha trò, Tôn Uyển Đình cũng sẽ náo loạn cuộc sống yên tĩnh của Lâm Hồng Tín. Về phần những kế hoạch từ lâu của Lâm Hồng Tín thì cũng sẽ