Chu Tuyền thật sự tức đến mức muốn mở miệng mắng to. Sao Lý Mộng lại có thể mất bình tĩnh như vậy, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Chỉ cần Lý Mộng bình tĩnh một chút thì bọn họ đã có thể lừa được Hứa Mạch đi rồi!
Bất kể trong lòng Chu Tuyền oán trách Lý Mộng như thế nào thì cũng không có cách nào thay đổi tình hình trước mắt. Mà Hứa Mạch cũng không có ý định tiếp tục diễn xuất với bọn họ. Tỏ vẻ nghi ngờ đi tới gần, Hứa Mạch khẳng định nói: Bên trong có người.
Không có... Không có! Chu Tuyền đổi giọng theo bản năng làm cho giọng mình trở nên rất lớn.
Không thể nào. Nếu như lúc này còn dễ dàng mặc cho Chu Tuyền lừa bịp thì đúng là quá giả tạo rồi. Hứa Mạch trực tiếp vươn tay ra, xoay nắm cửa, chắc chắn cửa bị khóa trái không mở được thì bình tĩnh chỉ túi dụng cụ trong tay Chu Tuyền, Cạy cửa khóa ra.
Rõ ràng Chu Tuyền chần chờ một chút nhưng vẫn lấy dụng cụ ra dưới cái nhìn soi mói của Hứa Mạch.
Lý Mộng ở trong phòng đã sợ đến mức cả người phát run, một chữ cũng không nói ra được. Rõ ràng không nên như vậy, không phải kế hoạch của cô và Chu Tuyền rất hoàn mỹ sao? Còn Chu Tuyền nữa, tại sao lại nghe lời Hứa Mạch cạy khóa, cô đang ở bên trong, nếu mở ra sẽ bị phát hiện!
Có lẽ... Tổng giám đốc, chắc là bên trong không người. Công nhân vệ sinh không nghĩ thông. Nhưng người mua chuộc cô luôn đưa lưng về phía Hứa Mạch thì nghĩ là rất có thể vì muốn tạo ra một kinh hỉ lớn nên muốn giúp một tay. Có người ngoài như cô ra mặt làm chứng thì nói thế nào cũng càng có sức thuyết phục.
Hứa Mạch không trả lời, nhìn cũng không nhìn công nhân vệ sinh, tầm mắt luôn đặt trên ổ khóa cửa, lặng lẽ chờ Chu Tuyền mở khóa.
Làm sao Chu Tuyền lại mở khóa được, đàu tiên là cầm nhầm dụng cụ. Chờ đến khi lấy đúng dụng cụ rồi thì lại không biết nên làm thế nào. Trong lòng không ngừng mắng Lý Mộng cản đường, cũng không nhịn được giận cá chém thớt Hứa Mạch rảnh rỗi đến đây gây sự. Chỉ cần Hứa Mạch lùi ra sau hai bước thì hắn không cần cạy khóa rồi. Chỉ cần Hứa Mạch không đi tới thì cửa sẽ có thể tự động mở.
Nhưng mà dù Chu Tuyền nghĩ như thế nào thì mọi chuyện cũng không còn đường sống nữa. Hứa Mạch không có định bỏ qua cho hắn, rồi ngay cả Lâm Du cũng đứng dậy đi tới.
Không sao chứ? Cửa còn chưa được cạy ra sao? Đã nhận ra bóng lưng Chu Tuyền nên Lâm Du bình tĩnh đi đến gần, nghiêng đầu nhìn về phía cửa bị khóa.
Chu Tuyền đang cúi đầu không biết làm sao, đột nhiên cảm giác Lâm Du đến gần nên liền giương mắt nhìn cô theo bản năng. Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau.
Hỏng bét, lộ tẩy! Chu Tuyền nhanh chóng kéo thấp cái mũ trên đầu xuống, chỉ hận mình vừa rồi quá ngu xuẩn. Tay cầm dụng cụ cũng buông lỏng, cuối cùng hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước, âm thầm tính toán đường thoát.
Chu Tuyền! Không thể không nói, Chu Tuyền quả thật quá ngu xuẩn. Hắn để lộ sơ hở lớn như vậy thì sao Lâm Du có thể làm bộ như không nhận ra được. Cô kéo tay áo Hứa Mạch một cái rồi chỉ vào Chu Tuyền hỏi.
Chu Tuyền? Cùng là hai chữ này nhưng giọng của Hứa Mạch lại doạ người hơn Lâm Du, Không ngờ Chu Nhị thiếu lại luân lạc tới Hứa thị làm thợ khóa. Tôi còn đang nghĩ không biết từ lúc nào mà nhân viên Hứa thị lại có năng lực làm việc kém như vậy. Thì ra là Chu Nhị thiếu tới đây để kiếm miếng cơm.
Nếu như đã bị nhận ra thì không cần giả bộ tiếp nữa. Vứt dụng cụ trong tay xuống đất, Chu Tuyền kéo mũ trên đầu xuống, nhìn về Hứa Mạch và Lâm Du: Đã lâu không gặp.
Chu Nhị thiếu bắt chuyện như vậy, hiển nhiên không được thú vị lắm. Lắc đầu với Chu Tuyền một cái, Hứa Mạch cười lạnh một tiếng, thuận tay gõ cửa phòng, Không biết ở trong này là đại nhân vật nào? Đi ra đã làm quen một chút đi?
Ngoài dự đoán của Hứa Mạch, trong phòng không có chút động tĩnh nào. Thật lâu sau cũng không mở cửa ra.
Chắc hẳn Chu Nhị thiếu biết chứ ? Hay là mời Chu Nhị thiếu giúp đỡ gọi người ra? Nếu không tôi đành phải báo cảnh sát rồi. Hoàn toàn không cho Chu Tuyền một chút tình cảm nào, Hứa Mạch thật sự dự định báo cảnh sát tới xử lý chuyện này.
Chu Tuyền biến sắc, cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không dám để lộ ra cảm giác bất an. Yên lặng đi tới cửa trước, ngẩng đầu gõ cửa: Không cần trốn nữa, đi ra đi!
Ngay cả là giọng Chu Tuyền thì vẫn không thể làm cho cửa mở ra. Điều này làm cho Chu Tuyền cũng thấy kinh ngạc.
Quay đầu thấy Hứa Mạch không có ý định dàn xếp ổn thỏa, Chu Tuyền không khỏi nắm chặt quả đấm, trực tiếp đập cửa: Này, Lý Mộng! Mở cửa!
Đợi thật lâu sau nhưng trong phòng vẫn không