Lúc Chu Lăng tới đón Diệp Di Nhiên về thì vẫn chưa phải là tối. Nhưng đối với Hứa Mạch thì đã là rất quấy rầy rồi. Vốn dĩ anh không hề mời Chu Lăng vào cửa mà chỉ đẩy Diệp Di Nhiên ra ngoài.
Diệp Di Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị anh họ ghét bỏ như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, dường như còn chưa tới giờ ngủ mà? Sao lại nóng lòng đuổi cô đi như vậy chứ?
Nếu như Diệp Di Nhiên thật sự mở miệng hỏi Hứa Mạch thì tất nhiên sẽ nhận được câu trả lời chắc chắn. Cũng may là cô không hỏi, nên cũng đỡ được thảm trạng bị đả kích.
Ngồi trên người Chu Lăng, Diệp Di Nhiên cực kỳ bất mãn với cuộc gặp mặt tối nay, không nhịn được tố cáo với Chu Lăng: Anh họ thật là quá đáng, trăm phương ngàn kế nói xấu em còn không tính, còn muốn đuổi em đi, thật là khiến người ta thật tổn thương mà.
Chủ yếu là em không nên quấn lấy Lâm Du để học nấu nướng. Chu Lăng nói đúng trọng điểm. Lần đầu Hứa Mạch biểu đạt sự bất mãn, Diệp Di Nhiên nên ngoan ngoãn nghe lời. Ai ngờ cô nhóc này không hề liếc mắt nhìn mà vẫn tiếp tục đứng trong phòng bếp nói chuyện với Lâm Du, Hứa Mạch không tức giận mới là lạ.
Đó cũng là vì em muốn thân thiết với chị dâu một chút thôi mà! Em cảm thấy chị dâu là người rất tốt, thích chị dâu nên em mới muốn tới nhà chị dâu. Đối với lần này, Diệp Di Nhiên cũng muốn tố cáo. Cô và Lâm Du trò chuyện rất hợp, sao anh họ cứ luôn chạy đến cắt ngang chứ, còn tùy ý làm rối thêm nữa?
Được rồi, bắt đầu từ ngày mai em tan việc xong thì cứ đến Chu thị chờ anh là được rồi. Biết nói nhiều vô ích nên Chu Lăng nói thẳng.
Sao? Nhưng anh phải tăng ca, không phải cần tập trung sao! Em đến không quấy rầy anhư? Hơn nữa em cũng sợ chờ buồn chán... Không phải Diệp Di Nhiên không muốn ở cùng Chu Lăng mà là biết rõ Chu Lăng có công việc phải làm còn chạy đến quấy rầy thì sẽ cho thấy cô không hiền huệ. Vì muốn giữ hình tượng người vợ tốt trong lòng Chu Lăng nên cô quyết định không đi sẽ tốt hơn.
Vậy một mình em về nhà trước được không? Nhà Lâm Du thì không nên đến đó nữa. Bọn họ cũng có cuộc sống của mình, nếu ngày nào cũng đi quấy rầy thì sẽ không tốt. Nghe Diệp Di Nhiên nói thấy nhàm chán thì Chu Lăng cũng không ép buộc nữa mà đề nghị.
Em không phải người ngoài, sao lại không thể đến quấy rầy chứ? Lúc trước em thường xuyên đến Nhà họ Hứa, có lúc còn ở lại chơi rất muộn, rồi ngủ luôn ở đó cũng không ai nói em không đúng! Anh họ chỉ làm mặt nặng mày nhẹ thôi, có bà xã thì không cần em gái nữa, quá đáng! Không phải là Diệp Di Nhiên không nhìn ra Hứa Mạch không hoan nghênh cô, nếu không phải Chu Lăng nói thì cô nhất định sẽ mặt dày tiếp tục đối đầu với Hứa Mạch, nhất định phải kéo Lâm Du về phía cô.
“Em đó, nếu biết Hứa Mạch là người như vậy thì còn chọc giận cậu ta làm gì? Người nhỏ nhen như vậy sau này sẽ tìm cách khác để tính kế em. Mặc dù không nghĩ Hứa Mạch sẽ thật sự tổn thương Diệp Di Nhiên, nhưng Chu Lăng vô cùng hoài nghi Hứa Mạch sẽ thầm nghĩ đủ mọi cách để đẩy Diệp Di Nhiên đi.
Hừ! Anh ấy dám sao? Nếu anh ấy... Diệp Di Nhiên còn chưa nói lời độc ác xong thì đã nhận được điện thoại của mẹ Diệp.
Sau đó sắc mặt Diệp Di Nhiên càng lúc càng đen, cho đến khi cúp điện thoại thì đã đen đến mức không có cách nào gặp người khác.
Thế nào rồi? Thấy biểu cảm của Diệp Di Nhiên không đúng, Chu Lăng quan tâm hỏi.
Không phải sau này mà là đã xảy ra rồi. Anh họ thật quá ghê tởm! Lại còn gọi điện thoại tìm chi viện. Anh biết mẹ vừa mới nói gì với em không? Bà ấy nói bác cả đã báo danh một lớp dạy bổ túc cho em rồi, bắt đầu từ ngày mai, em, mẹ còn có bác cả sẽ cùng nhau đi học nấu nướng! Diệp Di Nhiên thật sự muốn phát điên rồi. Đường hoàng tính kế cô như vậy, rốt cuộc anh họ có còn xem cô là em họ hay không?
Tất nhiên là Hứa Mạch có xem cô như em họ rồi. Nếu như không coi cô là em họ thì nhất định Hứa Mạch đã sớm đuổi Diệp Di Nhiên ra khỏi nhà mình rồi. Về điểm này, Hứa Mạch che giấu rất cẩn thận, không ai có thể thấy được.
Nghe Diệp Di Nhiên nói thì Chu Lăng khẽ thở dài một hơi, không nói gì về hành động của Hứa Mạch: Nếu quả như thật có hứng thú thì đi thử đi. Nếu như không muốn thì không cần phải đi.
Em cũng muốn không đi! Nhưng mẹ nói, bác cả có lòng tốt, em không thể từ chối, phải ngoan ngoãn đi học. Hơn nữa ngày mai mẹ và bác cả sẽ cùng đến Diệp thị đón em tan tầm, anh cảm thấy em có thể trốn được không? Diệp Di Nhiên khóc không ra nước mắt nhìn Chu Lăng, bụng đầy uất ức.
Ngày mai anh sẽ nói với Lâm Du một chút. Không nỡ để Diệp Di Nhiên bị chèn ép, nhưng lại nhất định phải đối đầu với Hứa Mạch, người duy nhất Chu Lăng có thể nghĩ tới chỉ có Lâm Du.
Ừ