Nhan Tương Tương đã sớm ngất xỉu, thần trí mơ hồ, nhưng cô biết lúc này mình đang cùng với ai, biết hai cánh tay mạnh mẽ có lực này, cùng với thân thể rắn chắc thuộc về người nào.
"Hạo Phong. . . . . ." Cô yếu ớt lầm bầm, khi anh dũng mãnh chạm vào nơi rộng mở kia, không giữ lại gì, cũng không có cách nào cất giữ."Hạo Phong, a a ——"
"Anh ở đây."
Lòng bàn tay thô dày vuốt ve cơ thể trắng mịn của cô, ánh mắt Phó Hạo Phong như dã thú, sắc bén nhưng cũng đầy dịu dàng, chuyên chú yêu người con gái bé nhỏ phía dưới, đồng thời quan sát vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Cô bất lực nhíu mày.
Khi anh đâm quá sâu, sức lực quá nặng thì ấn đường của cô cũng điềm đạm đáng yêu nhẹ đứng lên, lông mi xinh đẹp rung rung. . . . . . Sau đó, cô cất giọng rêи ɾỉ, giống như chịu đựng, lại bị anh trêu chọc, không làm gì cả, mà tiếng rên của cô mang rất nhiều sự sung sướиɠ, hoàn toàn thỏa mãn sự trống rỗng của anh.
Anh thích nghe tiếng rêи ɾỉ kích tình của cô, cho nên có lúc anh rất xấu bụng, đặc biệt thích dùng phương thức "hạ lưu" để "khi dễ" cô.
Lúc này, cơ thể xinh đẹp của Nhan Tương Tương ửng đỏ nằm ở trên giường lớn, tóc tai rối bù, cả người tràn đầy hương thơm mê người của phụ nữ.
"Ưm. . . . . . Hạo Phong. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc chỉ có thể gọi tên người cô yêu, mông đẹp bị tách ra lần nữa, nhiệt độ nóng rực lại áp sát, cô kêu rên một tiếng, bị người kia mạnh mẽ xuyên qua từ phía sau, xâm nhập vào linh hồn của cô.
Mà người đàn ông giữ lấy cô cũng không để cho cô dễ chịu hơn, hai bàn tay to lớn kéo chặt hông của cô, để cho mông của cô nghênh hợp với sự xuyên qua của anh.
Cô phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ, rượu hoàn toàn làm cô phản ứng nhiệt tình, cô chỉ muốn hưởng thụ, đi theo tốc độ của anh lên đỉnh, vui sướиɠ đến mức khóc lóc gọi.
"Hạo Phong, cho em. . . . . . Xin anh. . . . . . Em yêu anh. . . . . . A a ——"
Cô còn có thể trả giá cho anh điều gì nữa?
Cô quá yêu anh, hơn cả yêu bản thân mình.
Cô giao hết cả người từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, toàn bộ giao trong tay anh, để anh khống chế hỉ nộ, ái ố của cô. Người đàn ông này có thể dễ dàng tổn thương cô, cũng có thể dễ dàng mang đến cho cô sự vui sướиɠ không cách nào có thể nói bằng lời!
Nhan Tương Tương thiêm thiếp xụi lơ, gương mặt đỏ bừng khóc đến ướt đẫm, quá mức thỏa mãn, tất cả xinh đẹp khó có thể tả, trái tim của cô co rút lại, đau đớn, vui sướиɠ mà khóc, khóc nức nở .
Cả người buông lỏng, ý thức rơi vào một màn tối đen, cô cảm giác người đàn ông đang hôn gò má cô, lông mi của cô, dùng đầu lưỡi liếʍ sạch những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, cuối cùng, anh hôn lên cánh môi mềm mại của cô. . . . . .
Cô cảm thấy, môi mỏng của anh giống như đang tươi cười, nụ cười thỏa mãn cũng giống cô. . . . . .
Đặc biệt là cảm giác nhức mỏi giữa hai chân vẫn còn, chứng minh tối hôm qua ‘chơi đùa’ nhiều lần, bị ông xã của cô trêu đùa ‘thê thảm’ .
"Ưm. . . . . ." Sao cô lại đáng thương như vậy. Ô ô ô. . . . . .
Đáng thương hơn là tối hôm qua người bị chuốc say cũng chỉ có mình cô, kế hoạch thất bại hoàn toàn, tóm lại là một bước sai, từng bước sai, cô bị "ăn" đến nỗi ngay cả vụn vặt cũng không còn, nhưng vẫn không được kết quả mà cô muốn.
"Ngủ thêm một lát nữa đi, tiết học chiều nay mới bắt đầu, không phải sao?" Giọng nam trầm thấp vang lên, ngay sau đó bàn tay ấm áp lau gương mặt của cô.
Nhan Tương Tương vội mở mắt ra, nhìn thấy Phó Hạo Phong mặc âu phục phẳng phiu, tinh thần sảng khoái ngồi ở mép giường, ánh mắt sâu xa chạm mắt của cô khiến người ta khó có thể đoán được điều gì.
Ngực cô rung động, trong nháy mắt thần trí tỉnh táo lại mấy phần, không khỏi lúng ta lúng túng lên tiếng: "Em tưởng anh đi làm rồi. . . . . ."
"Sắc mặt em không tốt lắm, ngủ thêm đi." Giọng Phó Hạo Phong bình ổn."Tửu lượng em không tốt. Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy.”
Nói cho cùng, không có quan hệ với việc bị anh chuốc rượu! Bây giờ là "Làm kẻ gian bắt tặc", bị anh chuốc say, anh còn chỉ trích cô thích uống rượu sao? Oh. . . . . . Không đúng, đúng là cô ngốc nghếch, nếu không phải cô đề nghị muốn uống rượu trước, cũng sẽ không như bây giờ.
Nhan Tương Tương, mày là sắc nữ lòng tham không đáy!
"Anh. . . . . . Anh đến công ty nhanh đi, em không sao . . . . . Anh đừng sờ em nữa.”
Nghe vậy, Phó Hạo Phong nhíu mày, bàn tay đặt trên gáy cô không thu lại, ngón tay thô ráp đi chầm chậm trên da thịt nhẵn nhụi của cô như cũ.
"Tại sao?" Anh cố tình hỏi.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Nhan Tương Tương bị hỏi đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi thẹn quá thành giận."Bởi vì em mệt quá, buồn ngủ, anh tránh ra, em. . . . . . Em thật sự muốn ngủ." Nói xong, cô nhắm mắt lại, hai má phình ra, bộ dạng vừa xấu hổ vừa cáu kỉnh bây giờ thật đáng yêu.
Phó Hạo Phong không nhịn được mà bật cười.
Anh không trêu đùa cô nữa, cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu, khẽ hôn mấy cái lên gò má thơm và trên vai, mang theo ý dịu dàng trấn an, sau đó đứng dậy rời đi.
Anh vừa đi, người nằm trên giường mở mắt ra.
Nhan Tương Tương chậm rãi cầm chăn ngồi dậy, mặt vẫn đỏ, mà nơi bị anh hôn vẫn còn nóng rực.
Lưng ngọc khẽ tựa vào đầu giường, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông rời khỏi cửa, tất cả suy nghĩ đều đặt trên người anh, đâu còn tâm tình muốn ngủ nữa?
Ai, có phải cô không nên cưỡng cầu nữa, cứ để chuyện mang thai thuận theo tự nhiên. . . . . . Dù sao. . . . . . Đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học, thời cơ chín muồi, anh sẽ đồng ý "Phối hợp", để cho cô thụ thai chứ ?
Theo bản năng xoa hai thái dương đau nhức, cô không khỏi nở nụ cười khổ, cảm thấy lần này mình đã bị chỉnh thật thê thảm, ưm. . . . . . Thảm hại ê chề, thật khó chịu, cô không bao giờ uống rượu nữa. . . . . .
Buổi trưa, Phó Hạo Phong đặc biệt gọi điện thoại về, xác nhận tình trạng cơ thể cô đã tốt hơn, cũng rời giường ăn trưa rồi, lúc này mới thật sự bỏ qua cho cô.
Chỉ là ở đầu điện thoại bên kia, giọng nói khàn khàn của anh như nam châm hút lấy, như cười như không, một lần nữa thành công khiến lòng của cô trở nên rối loạn, thật vất vả đè xuống thẹn thùng lần nữa, khiến trái tim cô đập loạn ‘thình thịch’, cứ nghĩ mình đã bị bệnh tim.
Thật là vô dụng. . . . . .
"Cậu còn cười? Không thèm để ý đến bạn học chút nào."
Buổi trưa kết thúc giờ học, Nhan Tương Tương đeo túi lên đi cùng với Kiều Mạn Tuyền ra khỏi trường.
“ŧıểυ thư à, không phải tớ đã nói rất rõ ràng sao? Phải chuốc say anh ta, ai ngờ cậu lại say trước anh ta? Ai ai ai – Kiều Mạn Tuyền lắc đầu than thở.
“Không còn cách nào nữa, công phu cậu quá tệ, mà ông xã cậu lại là lão hồ ly, xem ra rất khó đấu thắng anh ta. Bạn thân yêu à, không bằng từ bỏ đi.” Nói xong cô còn vỗ về bả vai bạn tốt an ủi.
"Tớ không muốn tiếp tục ầm ĩ với Hạo Phong." Nhan Tương Tương nhỏ giọng nói.
"Không là tốt, đến đây, đừng có nhăn mặt buồn bực, để an ủi cậu bị “ăn sạch” cả linh hồn và thể xác, bổn ŧıểυ thư mời cậu ăn kem Haagen – Dazs, thế nào?”
"Này! Cái gì mà bị ‘ăn sạch’? Làm gì nghiêm trọng như vậy?
Kiều Mạn Tuyền cười, kéo tay của cô."Đúng là nghiêm trọng như vậy, cho nên tớ muốn an ủi cậu, đi thôi, chúng ta tấn công quán kem nào…Đi thôi”.
Nhan Tương Tương buồn cười, không biết nói sao với bạn tốt của mình đành để bị kéo đi.
Hai người dừng lại ở mấy trạm, tán gẫu trên đường. Các cô vừa ra khỏi tàu điện ngầm thì đến một chỗ cách không xa tập đoàn Long Thịnh, tuy nhiên mục tiêu của hai cô chính là một quán kem mới mở.
Biết quán kem này mới mở, Nhan Tương Tương và Kiều Mạn Tuyền vẫn muốn ăn, hôm nay mới có dịp.
Lúc này chỗ ngồi trong quán đã đầy người, sau khi hai cô chọn kem, dứt khoát chọn chỗ ngồi bên ngoài quán, hôm nay thời tiết khá thoải mái, không quá nóng nực, ngồi ở ngoài tiệm cũng không tệ.
Phục vụ đưa kem đưa tới, màu sắc đẹp đẽ khiến cho người ta cũng thích thú, dùng muỗng nhỏ múc một lớp kem rồi đưa vào trong miệng, vừa lành lạnh vừa ngọt ngào khiến cho người ta thỏa mãn không nhịn được buồn cười.
"Kem là bạn tốt của con gái." Trong miệng Kiều Mạn Tuyền chứa một lớp kem lạnh ngọt, cười híp mắt lại thành một đường chỉ mỏng. “Đặc biệt là thêm nho.”
Nhan Tương Tương thấy bộ dạng cô khen ngợi cũng bật cười, múc một muỗng kem vị mâm xôi đưa vào trong miệng, vị chua ngọt khiến cô càng thích thú cười vui vẻ.
Hai cô gái chia sẻ kem với nhau, cũng trò chuyện với nhau, hàn huyên hơn nửa tiếng thì cũng đã ăn hết kem, đang đứng dậy muốn rời đi thì bỗng một bóng dáng cao to đến gần, che lại ánh mặt trời, Nhan Tương Tương và Kiều Mạn Tuyền không khỏi ngẩng đầu.
"Tương Tương, quả nhiên là em." Diện mạo người đàn ông trước mặt anh tuấn, hòa nhã và vẻ khí phách ẩn giữa hàng lông mày, mới nhìn có vẻ rất dễ đối phó nhưng thật ra không phải như thế.
"Anh Ký Đường?" Trong nháy mắt vẻ mặt Nhan Tương Tương kinh ngạc nhìn."Sao anh lại ở đây?"
"Xe anh đi qua đây vừa lúc thấy em nên xuống xe chào hỏi.” Ngô Ký Đường, cháu trai đích tôn của Ngô Hỏa Thụ, tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, là người nối nghiệp đời thứ ba của tập đoàn Ngô thị.
Ba năm trước đây, Ngô Hỏa Thụ muốn kết thông gia với nhà họ Nhan, thật ra là muốn cháu đích tôn nhà họ Ngô cưới Nhan Tương Tương.
Mặc dù cuối cùng Nhan Tương Tương không gả vào nhà họ Ngô nhưng từ lần đầu tiên Ngô Ký Đường nhìn thấy cô đến bây giờ vẫn còn nguyên cảm giác thiện cảm chưa từng mất đi.
“Tương Tương, vị này là bạn học của em hả?” Vì che giấu ánh mắt nóng như lửa của mình nên Ngô Ký Đường khẽ hít sâu, chuyển lực chú ý sang Kiều Mạn Tuyền.
“Mạn Tuyền là bạn học đại học của em.” Nhan Tương Tương giới thiệu hai người với nhau.
Ngô Ký Đường còn muốn tiếp tục nói chuyện, lúc này trợ lý chờ ở ven đường nhìn đồng hồ đeo tay, rốt cuộc không nhịn được đi tới nhắc nhở.
“Tổng giám đốc, chúng ta còn hẹn với ông Phó tập đoàn Long Thịnh, mau lên kẻo trễ.”
Nhan Tương Tương ngẩn người, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng.
“Anh Ký Đường có hẹn với Hạo Phong sao?”
Ngô Ký Đường mỉm cười gật đầu.
“Ừ, có một dự án về sản phẩm mới chuẩn bị đưa vào thị trường Hàn – Nhật nên muốn thương lượng với anh ấy, gặp mặt bàn sẽ rõ ràng hơn cho nên anh mới tới đây một chuyến. Em cũng muốn tìm anh ấy sao? Vậy đi cùng xe với anh đến đó đi.”
“Em…” Nhan Tương Tương hơi do dự, mỉm cười.
“Em còn muốn đi dạo với bạn một chút.”
“Tớ thấy cậu nên đi tìm ông xã của cậu đi.” Kiều Mạn Tuyền nhìn ra tâm tư của cô, vỗ vỗ bả vai cô.
“Bổn cô nương cũng phải về nhà ăn cơm tối với ba mẹ nữa, bây giờ giải tán, chúc cậu hoạt động thành công rực rỡ.”
Nói xong, cô còn nháy mắt với Tương Tương rồi gật đầu với Ngô Ký Đường, phất tay một cái đi về hướng tàu điện ngầm.
Mỗi lần bị bạn tốt trêu ghẹo, Nhan Tương Tương chỉ biết đỏ mặt, lần này cũng vậy, không khỏi lắc đầu cười.
"Đi thôi, lên xe của anh." Ngô Ký Đường khó kìm lòng đưa tay đỡ ngang lưng cô, còn chủ động xách túi giúp cô.
"Ách. . . . . . Cám ơn." Đầu tiên Nhan Tương Tương giật mình, ngoài Hạo Phong ra cô không có thói quen dựa vào gần người đàn ông khác như thế, ngay sau đó, cô thấy mình nghĩ quá nhiều, dù sao cô cũng đã lập gia đình, anh Ký Đường thế nào cũng không thể có ý nghĩ khác thường với cô. Hơn nữa, động tác của anh rất tự nhiên, tất cả đều là phép lịch sự thôi, cô cũng thoải mái tiếp nhận ý tốt của anh mới phải.
Thuyết phục mình xong, cô nhìn anh nở nụ cười, ngồi vào trong xe anh.
Phó Hạo Phong vừa mới nuốt vào hai viên thuốc dạ dày, lâu ngày không ăn uống điều độ thỉnh thoảng sẽ làm anh khó chịu, khiến anh không thể không khuất phục phải dùng tới thuốc.
Rót nửa ly nước ấm uống xong, thư ký riêng của anh gõ cửa đi vào, báo cáo đại biểu tập đoàn Ngô thị đã đến.
Sau vài giây, tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, cửa gỗ đỏ bị đẩy ra, thư ký dẫn người vào.
Phó Hạo Phong nhướng mày thoáng nhìn liếc về gương mặt bên trái không khỏi ngẩn người – anh không nghĩ tới bà xã của anh sẽ xuất hiện vào lúc này, hơn nữa…người đàn ông kia lại tùy tiện ôm lấy cô?
Chuyện gì đang xảy ra?
Cô gái này là bà xã của anh! Đã sớm là người của anh!
Cô là của anh, không ai có thể giành!
Vị thái tử đời thứ ba của nhà họ Ngô vẫn còn chưa từ bỏ ý định với cô sao?
Đáng ghét!
Nhất thời, trong đầu Phó Hạo Phong xuất hiện nhiều suy nghĩ, rất lung tung, một cảm giác trước giờ chưa từng có xuất hiện, khiến cho lồng ngực anh đau đớn, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng thật sự hù dọa người ta.
"Hạo Phong ——" Nhan Tương Tương vừa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông mình yêu, sau đó gương mặt xinh đẹp nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ.
Bước chân cô nhẹ nhàng chạy về phía ông xã, không chú ý tới gương mặt Ngô Ký Đường tối sầm lại, bàn tay nhỏ bé thân mật đặt ở thắt lưng của Phó Hạo Phong, thân thể mềm mại dựa vào, nhờ việc này mà khiến cho giông bão trong lòng Phó Hạo Phong trở nên bình thường lại.
"Sao lại tới đây?" Phó Hạo Phong thuận thế ôm cô, dùng sức hơn bình thường, tư thái chiếm hữu tuyệt đối.
"Sau khi kết thúc giờ học, Mạn Tuyền mời em ăn kem, trên đường vừa lúc gặp anh Ký Đường nên cùng nhau tới…Em ở đây có phải quấy rầy mọi người không?” Nhan Tương Tương lo lắng hỏi, cắn bờ môi mềm mọng, cảm nhận được sự căng thẳng cơ thể của anh.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Phó Hạo Phong vẫn lạnh lùng như cũ, nghe giọng cô gọi ‘anh Ký Đường’, giống như anh bị đấm một cái vào bụng, cổ họng tràn đầy vị chua xót.
Anh cúi đầu, hơi cố ý hôn mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó thấp giọng nói với cô:”Tới phòng nghỉ ngơi riêng chờ anh, một lát chúng ta cùng về nhà.”
"A. . . . . . Được thôi." Nhịp tim cô đập rất nhanh, thân thể nóng lên, ánh mắt trong trẻo đầy vẻ xấu hổ nhìn trộm những người trong phòng làm việc chứng kiến màn ngọt ngào lãng mạn.
"Vậy anh và anh Ký Đường bàn chuyện đi, em chờ anh.” Cong môi cười, nhìn qua Ngô Ký Đường gật đầu một cái, ngay sau đó đi về phía sau phòng làm việc của tổng giám đốc có một phòng riêng nghỉ ngơi.
Phòng nghỉ ngơi ước chừng rộng 40 mét vuông, được trang bị tương đối đầy đủ thiết bị, hiệu quả cách âm rất tốt, còn có một phòng bếp và quầy bar. Dĩ nhiên, chăn màn gối đệm cũng không thể thiếu được, có thể ngủ một giấc thư thái nhất.
Nhan Tương Tương bước vào không gian hoàn toàn thuộc về Phó Hạo Phong, cảm thấy trong không khí cũng có mùi vị dễ chịu của anh.
Cô đi chân không giẫm lên thảm mềm mại, tâm tình rất tốt, đi vòng vòng mấy vòng rồi thả người lên giường lớn thật thoải mái kia.
Ưm. . . . . . Thật sự rất thoải mái, cái mền, gối đầu đều có mùi của anh, khiến cho cô cảm thấy an tâm.
Cô nằm trên giường, thỏa mãn vùi gương mặt hồng hào, mềm mại vào gối to.
Ngửi mùi của anh, trong đầu nhớ lại hình ảnh nụ hôn dây dưa lúc nãy, vừa bá đa͙σ vừa cưng chiều. Giống như ba cưng chiều con gái, oh, nói đến đây, nếu như bây giờ anh đồng ý cho cô một đứa con gái, không biết sẽ tốt đẹp thế nào đây?
Con của cô và anh nhất định rất đáng yêu, mà anh nhất định sẽ là một người cha tốt.
Khoảng chừng hơn một tiếng, cửa phòng nghỉ ngơi bị người từ bên ngoài mở ra, Phó Hạo Phong vừa kết thúc công việc đi vào, ánh mắt dừng lại trên dáng người mảnh mai hấp dẫn nằm trên giường.
Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ người đàn ông nào có ý nghĩ không an phận với cô.
Trời mới biết, mới vừa rồi anh đã phải mất bao nhiêu sức lực mới miễn cưỡng đè xuống xúc động muốn đánh Ngô Ký Đường, từng có người nói “Xông quan giận dữ chỉ vì hồng nhan”[*], bây giờ anh đã có thể lĩnh hội. Nếu như vị tổng giám đốc Ngô thị kia còn nhớ mãi không quên bà xã của anh như vậy, cho dù hợp tác giữa tập đoàn Long Thịnh và nhà họ Ngô có thành công đi nữa, có bao nhiêu tiền anh cũng không cần.
([*] : Trong một bữa tiệc tại phủ, quốc trượng Chu Khuê cho Viên Viên ra múa hát, và nhan sắc cùng tài năng của nàng đã lọt vào mắt xanh của Ngô Tam Quế. Và khi viên võ quan này được cử ra trấn thủ Sơn Hải quan, để ngăn chặn quân Mãn Châu, thì Sùng Trinh đã ban Viên Viên cho ông. Sau đó, Viên Viên cũng được họ Ngô sủng ái, tuy nhiên, nàng không theo ra trận, mà vẫn ở lại Bắc Kinh.
Ngày 26, tháng 5 năm 1644, lực lượng của Lý Tự Thành (tự xưng là Sấm vương) vào chiếm lấy Bắc Kinh, lên ngôi Hoàng đế, hiệu là Đại Thuận. Sùng Trinh bỏ chạy rồi tự vẫn ở Môi Sơn. Nàng bị Lý Tự Thành chiếm đoạt và cướp vào trong cung hầu hạ..
Khi nghe tin quân nổi dậy uy hiếp kinh đô, Ngô Tam Quế liền dẫn binh về cứu. Dọc đường, biết Bắc Kinh đã thất thủ, vua Minh đã chết, lại nghe Lý Tự Thành dụ dỗ nên họ Ngô đã định hàng. Nhưng khi hay ái thiếp của mình là Trần Viên Viên bị Tự Thành chiếm đoạt, Ngô Tam Quế nổi giận, đến xin hợp với quân Đa Nhĩ Cổn đem quân quay về đánh kinh thành.)
Cái gì anh cũng không quan tâm, chỉ có mình cô, anh muốn giữ lấy cô cả đời.
Ngồi ở mép giường, ánh mắt của anh sâu xa.
Nhan Tương Tương đang ngủ say dường như cũng cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của người đàn ông mà thức dậy, lông mi khẽ rung động, cô lười biếng mở mắt ra, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh đèn ấm áp nhìn Phó Hạo Phong.
Cuối cùng nở một nụ cười xinh đẹp.
"Đã xử lý xong công việc?"
Phó Hạo Phong bình tĩnh nhìn cô, lông mày vô thức nhíu lại, giống như đang phải chịu đựng điều gì.
Nhan Tương Tương lập tức hiểu ra, vội vàng ngồi dậy, nhẹ đỡ bả vai của anh.
"Hạo Phong, có phải đau dạ dày không? Anh..anh chịu đựng một chút, em sẽ gọi chú Hưng chuẩn bị xe, lập tức đến bệnh viện.” Vừa nói, cô vừa vội vàng lấy điện thoại di động ra liên lạc chú Hưng.
Bàn tay nhỏ bé của cô bị anh chặn lại, Nhan Tương Tương không hiểu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, há miệng muốn nói, trước mắt lại thấy bóng đen đổ xuống phía cô, một giây kế tiếp, miệng của cô bị đè xuống hôn, điện thoại di động rơi xuống, cơ thể bị sức nặng của người đàn ông mạnh mẽ đè trên giường lớn.
Người đàn ông không cho cô nói chuyện, liều mạng hôn cô.
Đầu lưỡi nóng chui vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho mềm của cô, liếʍ sạch mỗi một tấc trong miệng cô giống như cô là một món ăn ngon miệng, mà anh thì lại như bị bỏ đói ba ngày ba đêm, muốn nuốt cô vào bụng, ăn sạch không còn một mảnh vụn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô. . . . . . Đầu cô thật choáng váng, trước nay chưa từng hoa mắt như vậy, chưa kịp hít thở không khí. Anh lại tiếp tục tấn công cô, khiến cô muốn ngất xỉu.
"Dạ dày. . . . . . Anh không thoải mái. . . . . . Hạo Phong. . . . . . Anh a a ——"
Cô cố gắng giãy dụa, lúc này lại khiến mọi chuyện rối loạn hơn.
Cô chỉ lo lắng tình trạng sức khỏe của anh, muốn xác định tình trạng đau bụng của anh có nghiêm trọng không, cần đến bệnh viện không, cho nên mới khẽ đẩy anh xuống, chống đỡ anh đang không ngừng ép lên lồng ngực mà thôi.
Nhan Tương Tương không ngừng thở gấp, muốn trốn cũng không thể trốn, lại càng không biết làm sao có thể trấn an người đang đè trên người cô, ép cô tới mức không thể cử động.
Nói anh nổi giận, hình như không giống, ngược lại trở nên cực kỳ điên cuồng.
Giống như anh đang nổi điên lên, trong ánh mắt toát ra ngọn lửa, sau đó ngọn lửa nhỏ bùng cháy thành ngọn lửa to, uy hiếp muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.
Cổ muốn mở miệng nói, trong ngực chấn động kịch liệt, khi nụ hôn nóng rực của anh phớt qua bầu ngực, ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng mềm mại, thân thể cô lại thành thật phản ứng với anh. Mặc dù có chút e ngại sự khác thường của anh nhưng vẫn vì anh mà trở nên vô cùng ướt át, huyết dịch toàn thân bởi vì sự đụng chạm của anh mà xao động.
Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì khiến anh bị kích động?
Tại sao. . . . . . Anh đột nhiên lại khác thường, không nói năng, nghiêm túc, nhưng cũng…háo sắc….trời ạ…
Áo ngực bị anh cởi ra, anh mặc sức bừa bãi đùa bỡn, bàn tay thô ráp lướt qua nụ hoa cực kỳ nhạy cảm của cô, liên tục khiến cô thở gấp. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng, bất lực đổ mồ hôi.
"Hạo Phong. . . . . . Anh dọa em sợ. . . . . . Nói chuyện với em có được không? Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Mặc dù phương pháp của anh không dịu dàng, Nhan Tương Tương vẫn một lòng cảm thấy rung động, khẽ hỏi anh, cố gắng nhịn xuống nước mắt, trong lúc nhất thời cũng không hiểu vì sao lại muốn khóc.
"Ô ô. . . . . ." Rốt cuộc, cô không nhịn được khẽ khóc, bỗng dưng miệng anh chặn lại, che tiếng khóc nức nở từ trong miệng cô.
"Em là của anh." Thật vất vả, Phó Hạo Phong mới mở miệng, cứng rắn nói ra.
"Ô. . . . . ." Tiếp tục khóc.
"Em là của anh." Anh nhắc lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy bộ dạng cô khóc đáng thương như con mèo nhỏ khiến ngực anh quặn đau, Phó Hạo Phong hít thở nặng nề, cố gắng đè xuống sự đau đớn trong lòng, ngay sau đó, anh hóa thân thành một “ác lang", lần nữa lấy nụ hôn nóng bỏng che lại cánh môi mềm mại như cánh hoa, hôn cô đến choáng váng đầu óc, không biết đây là buổi buổi chiều hay buổi tối, sau đó cùng anh rơi vào thiên đường hưởng lạc, chìm đắm trong sự quyến rũ của anh, không cách nào có thể thoát khỏi anh . . .