Tiếng vỗ tay kéo dài, ròn rã khắp hội trường, Tôn Hồng Lỗi cũng lịch sự đứng dậy cúi chào mọi người thay cho hình thức xã giao.
Một cảm giác đắc thắng đang len lỏi trong hắn. Trước khi tham gia đấu giá, hắn biết Âu Dương Chính Thần cũng nhắm vào dự án này, nên bằng mọi giá phải cố gắng giành được. Nhưng hắn không biết, liệu cảm giác đắc thắng và vui vẻ này sẽ kéo dài được bao lâu.
Buổi đấu giá kết thúc, nhường lại cho những cuộc xã giao.
Âu Dương Chính Thần còn chưa kịp kiểu điều gì đang diễn ra, anh đã bị Doãn Mạt Hy kéo về phía Tôn Hồng Lỗi đang đứng. Miệng nhỏ không ngừng líu lo.
- Lỗi ca, chúc mừng anh nhé. Em nghe nói dự án này rất lớn, chúc anh mau phát tài.
Mặt Âu Dương Chính Thần giờ đây vặn vẹo đến khó coi. Cái gì mà " Lỗi ca" thân nhau đến vậy sao? Còn xưng hô thân mật như vậy nữa. Đã thế, hành động của Tôn Hồng Lỗi lại làm mặt anh đã khó coi lại trở nên đen xì bốc khói.
Tôn Hồng Lỗi đưa tay xoa xoa đầu Doãn Mạt Hy.
- Cảm ơn em nhé, mồm miệng thật là ngọt. Anh vẫn đang chờ em ăn cho anh nghèo đó.
Hai người cùng nhau cười vui vẻ, không thèm quan tâm Âu Dương Chính Thần đứng bên đã đến giới hạn của mình. Anh gạt tay hắn ra.
- Tôn tổng, nói lời được rồi, không nhất thiết phải động tay chân.
Người mù cũng nhận ra được thái độ của Âu Dương Chính Thần là gì. Dù sao cũng có những điều định sẵn không phải dễ dàng có cơ hội. Tôn Hồng Lỗi lại rất thích nắm bắt mọi cơ hội cà khịa Âu Dương Chính Thần.
Dù hắn biết chính xác là anh đang nóng mặt trước hành động có chút thân mật của hắn và Doãn Mạt Hy, nhưng hắn vẫn muốn thêm chút dầu vào ngọn lửa đang nhen nhóm cháy này. Hắn đưa những ngón tay thon dài của mình lên, vuốt vài lọn tóc bất kham đang có chút lòa xòa bên thái dương của Doãn Mạt Hy qua mang tai cho cô. Miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn, hắn nói.
- Tóc của em rối rồi này.
Thế là toang, hành động này của hắn đã triệt để khiến Âu Dương Chính Thần đen mặt. Không khí xung quanh cũng vì thế mà gần như trở nên lạnh đột ngột, vài người giám đốc đang đứng gần đó nói chuyện cùng thấy sống lưng mình lạnh một cách bất chợt.
Một thứ hơi lạnh chết chóc. Chỉ người không biết sợ trời, sợ đất như Doãn Mạt Hy mới không cảm nhận được mà thôi. Âu Dương Chính Thần bỏ lại một câu.
- Dù sao cũng chúc mừng Tôn tổng, tôi và VỢ CHƯA CƯỚI của mình còn co, chuyện phải đi trước.
Anh nhấn mạnh ba chữ vợ chưa cưới, chỉ sợ người khác không nghe mà âm lượng tăng cao hơn. Dứt lời anh bế bổng cô lên, chân dài thẳng tắp cứ vậy theo hướng cửa chính mà bước.
Hành động của anh làm cho đám đông không khỏi một phen nhìn đến ngạc nhiên. Nhưng cũng chính vì thế lại làm cho Doãn Mạt Hy cảm thấy ngại ngùng.
Ngại thì có ngại, nhưng cô cũng không hành động quá lỗ mãng. Bởi cô biết, mình hoàn toàn không chống đối lại nổi người đàn ông này. Hơn nữa cô cũng là tự nguyện theo anh đến, biết bao con mắt đang nhìn chăm chăm vào anh và cô, hành động thái quá cũng là không nên. Cô nói nhỏ với anh.
- Âu Dương Chính Thần, anh làm gì vậy? Mau thả em xuống.
Ngược lại, anh không nói không rằng, cứ vậy đi thẳng. Anh bế cô ra xe, để cô ngồi trên ghế lái phụ, thất dây an toàn, rồi nhanh chóng vòng qua vị trí của mình, lái xe rời đi. Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Chiếc Bugatti Chiron vừa dừng lại trong sân biệt thự. Âu Dương Chính Thần còn không cho cô được có cơ hội tự mở cửa xe bước xuống. Anh đã nhanh chóng vòng qua phía cô, mở cửa, bế bổng cô lên.
Khỏi phải nói nhiều, đích đến của anh chắc chắn là phòng ngủ của hai người rồi.
Doãn Mạt Hy lờ mờ đoán ra hình như anh đang tức giận thì phải? Nhưng vì việc gì mới được cơ chứ? Chẳng lẽ do dự án mà anh muốn đấu thầu kia đã bị Tôn Hồng Lỗi hớt mất. Càng nghĩ cô càng chắc chắn với nhận định của mình hơn.
Âu Dương Chính Thần không kiêng nể, trực tiếp thả Doãn Mạt Hy xuống giường. Cơn đau nhẹ từ lưng ập đến kéo Doãn Mạt Hy ra khỏi những suy nghĩ của mình.?
Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì cả người Âu Dương Chính Thần đã phủ lên người cô. Càng lúc cô càng khó hiểu, không biết người đàn ông này ăn nhầm cái thứ thuốc súng gì mà hôm nay bất thình lình như thế không biết?
Cô còn chưa kịp nói gì, môi anh đã phủ lên môi cô. Rất cuồng dã, không nhẹ nhàng, không quyến luyến, anh như đang dày vò đôi môi anh đào của cô.
Khi anh thỏa mãn, buông đôi môi của cô ra nó đã có chút sưng đỏ và trở nên bóng nhẫy bởi nước bọt của anh còn vương lại. Cô nhăn mặt hỏi anh.
- Thần, anh làm sao vậy? Dự án đó quan trọng với anh lắm sao?
Khuôn mặt anh càng trở nên khó coi hơn trước câu hỏi chẳng liên quan gì đến lý do của anh tức giận. Mày kiếm của anh giơ đây đã nhíu lại thành một đường. Giọng nói đầy âm trầm.
- Doãn Mạt Hy, em nghĩ anh vì một dự án đó mà tức giận. Với tiềm lực và năng lực tài chính của JNP còn cần một dự án như thế để đánh bóng tên tuổi nữa hay sao?
- Vậy thì tại sao anh lại giận đến vậy?
- DOÃN MẠT HY.
Anh thật không hiểu đầu óc của cô suy nghĩ điều gì mà không hiểu được anh như thế. Là vì suy nghĩ của cô đơn giản, hay cô vốn chẳng để ý đến tâm tình của anh. Ngón tay cái của anh khẽ mân mê trên đôi môi giờ đây đã có chút sưng của cô.
- Rốt cuộc em không hiểu hay cố tình không hiểu? Trước mặt anh mà em lại có thể ngang nhiên cười đùa với nam nhân khác như vậy. Em nghĩ xem anh nên phạt em thế nào đây?
Nếu anh đã nói thẳng ra như vậy mà cô còn không hiểu thì thật là quá ngốc rồi phải không? Cô vòng tay qua cổ anh, kéo mặt anh sát mặt mình, đặt lên môi anh một nụ hôn thật kêu, miệng cười tươi.
- Thần, vậy là anh đang ghen phải không?
- Phải, anh đang ghen.
Anh không chần chừ đáp lại cô. Trước mặt cô, anh không bao giờ che giấu cảm xúc thật của mình.
- Anh không muốn em gần gũi với người đàn ông khác. Chỉ cần nghĩ đến việc, em cười vui vẻ với họ, có những cử chỉ thân mật với họ, là anh đã không chịu được mà muốn phát điên lên rồi.
- Em biết rồi, em sẽ không thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh. Có điều...
- Có điều gì?
Cô dùng ngón tay của mình vẽ vời lung tung trên ngực của anh, giọng nói đầy vẻ lả lướt. Cái dáng vẻ câu dẫn, gợi tình này của cô, lần đầu anh thấy. Giọng của Doãn Mạt Hy lúc cao lúc thấp, lúc như gần, lúc như xả, thật sự rất thách thức sức chịu đựng của người nghe.
- Em chỉ không ngờ... không ngờ, sếp Âu của chúng ta... lại có một chấp niệm đối với sự chiếm hữu... cao đến như vậy.
Anh bắt lấy bàn tay của cô đang làm loạn trước ngực mình, trán anh bây giờ đã nổi đầy vạch đen. Rốt cuộc cô có biết anh đang phải kìm nén thế nào hay không? Làm sao còn có thể khiêu khích sức chịu đựng của anh như thế cơ chứ?
- Doãn Mạt Hy, em đừng khiêu khích sức chịu đựng của anh. Hôm nay anh sẽ phạt em để em nhớ.
Cô kéo đầu anh sát xuống với mình, ghé miệng gần tai anh nói một cách đầy tà mị.
- Phạt sao? Không cần anh phải phạt, em tình nguyện chuộc lỗi.
Nói xong, cô còn tinh ranh thổi vào tai anh một luồng hơi, liếm nhẹ lên vành tai anh. Phía dưới của anh vốn đã chướng lên, bây giờ lại vì hành động của cô mà trở nên càng khó chịu.
Doãn Mạt Hy chưa chờ anh phản ứng kịp với những lời mình nói đã xoay người đè ngược anh dưới thân mình, ngồi thẳng lên bụng anh. Đổi khách thành chủ,
Trên khuôn mặt Âu Dương Chính Thần bây giờ, một tí tức giận cũng không có, mà thay vào đó là cái nhìn thích thú, khoé miệng khẽ treo lên một nụ cười như có như không.
- Doãn Mạt Hy, em là đang muốn nằm trên hay sao?
- Phải, hôm nay em đây coi như chuộc lỗi với sếp Âu? Anh thấy có được không?
- Ý tưởng không tồi đâu, em bắt đầu đi. Cho anh thấy tâm ý của em.
Những ngón tay thon dài của Doãn Mạt Hy nhẹ nhàng cởi cà vạt, rồi đến những chiếc cúc áo sơ mi của anh. Chẳng mấy chốc, nửa thân trên của anh đã hoàn toàn trần trụi.
Cô đặt môi mình lên môi anh, nhẹ nhàng mút mát như những gì trước đây anh đã làm với cô. Anh thật sự rất thưởng thức khoái cảm mà cô mang lại.
Không phủ nhận một điều, khi cô chủ động, thật sự anh cảm thấy sung sướng hơn rất nhiều.
Cô là người khơi lên ngọn lửa dục vọng, nhưng người dập tắt lại luôn là anh.
Anh cứ mặc cô giày vò trên thân thể mình. Chỉ đến khi cô đã mệt nhoài, thì anh mới lật ngược tình thế, cho cô nằm xuống dưới mình, thuận thế hành động.
Một đêm hoan ái đầy cuồng nhiệt, cả hai đều tham luyến đối phương. Cái cảm giác như hóa tan vào làm một làm cho cả hai đều không thể dừng lại được.
Nhiệt độ trong phòng ngày càng dâng cao theo nhịp đưa đẩy của đôi trai gái. Trong phòng tràn ngập mùi của hoan ái, mùi của dục vọng và cảm giác mờ ám.
Bên ngoài kia, vầng trăng hôm nay cũng phải giấu mình qua đám mây, kẽ lá. Che bớt đi sự tò mò và cái nhìn trắng trợn của mình trước cảnh sắc đầy vị ái muội.
Không biết trải qua bao lâu, qua bao nhiêu lần lên đỉnh. Chỉ đến khi anh gầm nhẹ, phóng toàn bộ tinh hoa của mình vào trong cô, anh mới thỏa mãn ôm cô chìm vào trong giấc ngủ.
Giấc ngủ nhẹ nhàng nhưng mang theo cả vị ngọt ngào và hạnh phúc của tình ái. Bởi đơn giản, giờ phút này, anh đang ôm người con gái mà anh yêu nhất trong lòng. Hay nói anh đang ôm cả thế giới mà mình có được trong vòng tay. Vậy thì làm gì còn lý do gì để anh phải suy nghĩ.