Chelsea và Mộ Sa ở nhà Ivey ăn cơm chiều rồi cùng đi về, Mộ Sa vẫn còn hờn dỗi vì khi nãy Chelsea làm cô xấu hổ. Cứ bĩu môi không chịu ngó ngàng đến hắn.
Chelsea kéo cô vào ngực vừa hôn vừa sờ hồi lâu, Mộ Sa lại vùng vẫy không chịu phối hợp. Chelsea bốc hoả, ôm cô ném lên giường rồi giật da thú xuống nhảy lên theo.
Kéo cô ngồi xuống, nắm tay cô đưa đến vật sưng cứng của hắn, đưa lên xuống rồi cười tà ác: "Bảo bối, em hứa hôn nó rồi đó, mυ"ŧ đến khi bắn ra luôn nha. Mau, mở miệng ra liếʍ đi." Vừa nói vừa đưa đến miệng Mộ Sa, quy đầu cực đại cọ trên môi cô.
Mộ Sa ai oán liếc hắn, sư tử thúi, chuyện này thì nhớ rõ thật ha.
Có điều thấy mặt hắn hiện vẻ 'em dám không làm xem' cô lại không dám trở mặt, không cam nguyện há miệng ngậm vật to lớn, cẩn thận liếʍ từng chút.
"Ưm... thoải mái thật... ngoan lắm, ra sau một tí, từ từ, liếʍ hết cho anh, ừ... đúng rồi, ngoan quá." Chelsea thoả mãn thở ồ ồ, cúi nhìn vật cực lớn của hắn trở nên sáng bóng, thì càng thêm hưng phấn, vật đó càng sưng to hơn hại Mộ Sa càng khó ngậm hơn.
"liếʍ từ từ, mở miệng lớn một chút, hôm nay chúng ta thử ngậm hết vào đi? Hử? Cuốn đầu lưỡi lại, giỏi, đúng rồi, anh muốn đi vào." Chelsea nói rồi nâng mặt Mộ Sa lên chậm rãi đưa vật thô dài đút sâu vào miệng cô.
Mộ Sa cảm thấy như bị đội đến cổ họng, cả miệng đều bị nhét đầu, môi và hai má đều tê cứng, nước bọt không nuốt xuống được chảy ra ngoài, đồng thời cảm thấy nghẹt thở và buồn nôn, Mộ Sa bất giác lấy tay đẩy vào eo Chelsea, muốn hắn rút ra.
"Có chuyện gì hả bảo bối? Sâu quá hả? Nhưng vẫn chưa vào hết mà, thở sâu nào, từ từ thở bằng mũi đi, đúng rồi."Chelsea thoáng rút ra, đợi cô hết khó chịu lại từ từ đưa vào. Tuy hắn sưng cứng khó chịu, nhưng miệng cô nhỏ, chật hơn cả phía dưới, hắn không muốn làm cô bị thương.
Mộ Sa chậm rãi hít thở, cảm thấy không còn khó chịu nhiều, bèn cố thả lỏng người, để cho hắn xâm nhập.
"Bảo bối ngoan lắm, cảm thấy không, nó vào đến thực quản em rồi đó. Thoải mái quá, giống như có vô số bàn tay kéo nó vào trong vậy..." Chelsea hưởng thụ khép hờ mắt.
Mộ Sa cảm thấy thực quản đau rát, nhưng dị vật xâm lấn làm cô theo bản năng nuốt xuống, càng hút chặt vật đó hơn.
"Đúng rồi, cứ thế, đừng hút chặt vậy, mở lớn miệng một tí, vậy sẽ vào được hết, ngoan lắm." Chelsea vừa nói vừa dùng tất cả lí trí khống chế tốc độ chậm rãi đưa hết chiều dài vào miệng Mộ Sa.
"Ứm..." Cảm giác vừa căng vừa đau làm Mộ Sa giãy dụa, cố đẩy Chelsea ra. Cô khó chịu quá, khó chịu chết được, nhưng miệng bị bịt kín không nói ra tiếng được, nước mắt cứ thể chảy ra.
Chelsea thoả mãn rồi, thấy cô khó chịu cũng đau lòng, nhanh chóng đi thấm ướt da thú lau mặt cho cô, rồi rót cho cô chén nước.
Mộ Sa cầm chén nước súc miệng, rửa sạch mùi vị kì lạ kia, rồi uống hai ngụm làm dịu yết hầu đau rát, lúc này mới cảm thấy như sống lại, nhìn mặt Chelsea vui sướиɠ là thấy tức điên.
Nhào nguyên người qua đè hắn ngã xuống giường, vừa cào cấu vừa cắn, làm trước ngực và sau lưng hắn đều là vết cào và dấu răng.
Đến khi Mộ Sa mệt thở hào hển không nhúc nhích được mới thôi, nằm trên giường oán hận lườm hắn.
Chelsea ai oán ngồi dậy, kiểm tra vết thương trên người, nhỏ giọng than thở: "Bà xã, em càng ngày càng bạo lực."
"Hừ..." Mộ Sa hầm hừ, còn hung tợn trợn mắt liếc hắn, ngoảnh đi không thèm ngó.
Mắt cô lườm nguýt không đủ hung ác lại có thừa mị hoặc, Chelsea lại nóng lên. Mặt dày xáp tới, cọ cọ lấy lòng: "Bà xã..."
"Bốp..." Mộ Sa vỗ cái bốp lên bàn tay hắn, giọng khàn khàn cảnh cáo: "Tối nay không cho đụng vào em, nếu anh không muốn mất mặt."
Chelsea thấy cô giận thật, ngượng ngùng rụt tay lại, vỗ về cô: "Được được, không đụng, ngủ đi, anh ôm em ngủ là được chứ gì."
Mộ Sa không đáp, nhưng thả lòng người nằm trong lòng hắn dần dần thiếp đi, Chelsea nghe hơi thở đều đặn của cô, cúi hôn lên vai cô, miệng nhếch cười rồi từ từ ngủ say.