Vừa ra đến cửa thôn, thì bị người phía sau gọi lại.
“Mộ Sa, cô định đi đâu?”
Mộ Sa ngoái lại, là Ryan, nghe nói cô được hắn cứu từ ngoài mang về. Nhìn bàn tay còn quấn băng của hắn, Mộ Sa thấy áy náy, người ta cứu cô, mà cô vẫn chưa cảm ơn hắn đàng hoàng.
Khi mới tỉnh lại, cô sợ hãi, chỉ vội làm quen với nơi không thể tưởng tượng ra nổi này mà không nhớ phải đến cám ơn hắn, sau đó lại bị đưa qua làm bạn đời của Chelsea, buổi tối đầu tiên đã bị thương, nằm suốt một tuần liền trên giường, nay chỉ mới qua mấy ngày, cô lại bận đi tìm hạt giống, nên quên hẳn ân nhân cứu mạng.
Mộ Sa áy náy nhìn Ryan nói: “Ryan, cám ơn anh nha, anh đã cứu tôi, tôi vẫn chưa nói cám ơn anh nữa, vết thương của anh chưa đỡ sao?”
Ryan nghe vậy cười ha ha nói: “Chuyện nhỏ mà, không cần cảm ơn, nói nhỏ cô biết thôi, thật ra vết thương trên tay tôi khỏi từ sớm rồi, nhưng tôi muốn nhàn nhã nên làm bộ như chưa khỏi, cô nhất định đừng nói ra nha.”
Mộ Sa cũng cười, nhìn khuôn mặt anh tuấn mang nhiều nét chân thật của hắn, còn cặp mắt vàng khi cười thì cong cong nữa, không thể không thừa nhận hắn thật sự đẹp trai, nếu không tận mắt nhìn, căn bản không tin được hắn là giống đực thú nhân thô lỗ.
Thật ra Chelsea cũng rất đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ cười dịu dàng với cô, không, phải nói là hắn chưa hề cười với cô, họ ở chung, nɠɵạı trừ ăn cơm thì là làm chuyện kia.
Nhìn nét mặt cô dần dần cô đơn, Ryan quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chelsea ức hiếp cô à?” Hắn biết Chelsea vốn định chọn bạn đời, nhưng bị các trưởng lão trong tộc ép phải chọn cô, trong lòng khó tránh bực bội, nhưng hắn cũng không đến nỗi không có phẩm chất đi ức hiếp giống cái. Nếu hắn ta thật sự hiếp đáp cô, hắn sẽ không ngại trả giá mà cướp cô lại, tuy cô không giống với giống cái trong tộc, nhưng lại làm hắn thương xót, muốn ôm cô vào ngực mà bảo vệ.
“Không có, anh ta rất tốt với tôi.” Mộ Sa nhanh chóng che giấu nét cô đơn, cố cười vui vẻ. Chelsea nói sao cũng là chồng cô, việc xấu trong nhà không thể nói với người ngoài, bất kể hắn có thế nào với cô, họ cũng không muốn cho người ngoài biết.
Ryan nhìn mặt cô cười miễn cưỡng, càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình là đúng, âm thầm quyết định, chờ Chelsea về hắn sẽ nói chuyện, đã thành bạn đời thì nên đối xử tử tế với cô mới phải.
Hạ quyết tâm rồi, cười nói với Mộ Sa: “Cô chưa nói tôi biết, cô định đi đâu?”
“Tôi đi xung quanh một chút, tìm hiểu cảnh vật, sẵn tiện xem có thể hái quả hay hạt giống gì không.” Mộ Sa thành thật trả lời.
“Vậy tôi đưa cô đi, vừa lúc tôi rảnh, có thể đưa cô đi tìm hiểu chung quanh.” Ryan cười tự động xung phong nhận việc.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, cám ơn anh nha Ryan.” Mộ Sa vừa nghe hắn chịu đưa cô đi, mừng rỡ vô cùng, dù sao là lần đầu tiên ra khỏi thôn, cô vẫn thấy sờ sợ.
“Đừng khách sáo thế, bảo vệ giống cái là thiên chức của giống đực mà.” Ryan khoa trương vỗ ngực, ghẹo Mộ Sa bật cười.