Hôm qua Chelsea cả đêm không về, Mộ Sa đi đứng bất tiện, không cách nào dậy nấu cơm, nên vẫn chưa ăn cơm chiều, đói suốt một ngày, hơn nữa người còn đau dữ dội, lòng lại thương tâm, nằm lì trên giường khóc không ngừng, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp đi.
Sáng sớm đang ngủ mơ mơ màng màng, lại bị Ivey đánh thức, nghe cậu ta hưng phấn nói líu lo, hồi lâu sau cuối cùng mới hiểu đại khái sự việc.
Lo lắng hỏi: “Ryan không sao chứ, có bị thương không?”
Ivey mặc dù đang nghi hoặc tại sao Mộ Sa không hỏi thăm Chelsea có bị thương không trước mà lại hỏi Ryan, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không sao, không bị thương, nhưng bây giờ đang trúng Ma Tê tán, chả nhúc nhích được.”
Mộ Sa nghe vậy yên lòng, lại khó chịu hồi lâu, tuy là tức giận nhưng vẫn không nhịn hỏi thăm: “Vậy Chelsea, có bị thương không?”
Ivey lắc đầu nói: “Cũng không sao.” Lúc này cậu ta mới phát hiện có gì đó xảy ra.
“Cậu... khụ khụ...” Mộ Sa nghe vậy hoảng hồn, định lên tiếng giải thích không ngờ bị sặc nước miếng, vừa ho lại động đến vết thương ở cúc huyệt, làm cô đau đến rít lên.
Ivey thấy cô ho khan, còn hít mạnh, nghĩ cô chột dạ, rất không đồng tình mà quở trách: “Tôi nói cô đó Mộ Sa, sao cô lại làm thế được, Chelsea tốt với cô như vậy, sao cô lại phản bội hắn, tuy Ryan không tệ, nhưng cô đã làm bạn với Chelsea rồi, không thể để giống đực khác làm nữa, chẳng lẽ Chelsea trên giường không giỏi sao? Không thoả mãn cô sao?” Ivey nghi ngờ hỏi, nhìn sao cũng thấy Chelsea rất cường tráng mà, không giống bộ dạng yếu xìu trên giường.
“Cậu...” Mộ Sa nghe cậu nói thế, suýt nữa bị nghẹn chết, vừa thẹn vừa giận lớn tiếng: “Cậu nói bậy gì vậy, tôi với Ryan là bạn bè, chả làm gì hết.”
“Vậy, là do Chelsea?” Ivey nhăn mày, không tin tưởng lắm chỉ lên dấu vết trên tấm da thú hỏi.
Mộ Sa nhìn theo ánh mắt cậu, vừa nhìn thấy thì xấu hổ kéo tấm da che dấm vết đó lại, giấu dưới thân, ừ một tiếng nhỏ rí.
“Không thể nào.” Ivey hô kinh hoàng, hơi khó tin hỏi lại: “Hai người đã thành bạn đời lâu như vậy, hắn mới chạm đến cô.” Mộ Sa bây giờ giống y cậu lần đầu bị Sander đụng đến, đau đến mức cậu không cục cựa được, nằm trên giường hết mấy ngày, ngẫm lại cũng không đúng, Mộ Sa lúc vừa thành bạn đời của Chelsea thì cũng nằm trên giường cả tuần, lúc ấy cậu còn âm thầm tắc lưỡi, Chelsea dũng mãnh như vậy, không biết giống cái nhỏ bé yêu kiều mới tới này có chịu nổi hắn không.
Mộ Sa kêu rên trong lòng, cậu ta hỏi vậy làm sao cô giải thích đây, phía dưới cô có hai chỗ, Chelsea chỉ vừa đụng đến cái phía sau thôi, cái phía trước sắp bị hắn phá hư đến nơi rồi.
Ivey thấy Mộ Sa xấu hổ đỏ bừng mặt, mím môi không đáp, tuy cậu cảm thấy chuyện này có quái gì mà xấu hổ, nhưng Mộ Sa không muốn nói, bỏ đi, thế là nói sang chuyện khác: “Cái lỗ trên giường là làm sao vậy? Cô đừng nói với tôi là Chelsea làm cô kích động quá, sơ ý tạo ra nha.”
“Cậu...” Mộ Sa mặc dù biết thú nhân nói chuyện phần lớn là không kiêng kị gì, nhưng hỏi trắng trợn thế này cô vẫn chưa thích ứng kịp, do dự một lúc lâu, mới ngập ngừng ấp úng nói: “Tôi làm anh ấy giận, nên anh ấy ra sức ép bức tôi, làm tôi bị thương, còn không nói xin lỗi, tôi nhất thời tức giận nên nói bậy, anh ấy liền tức lên đấm thủng giường, chính là vậy đó.”
Cô nói quá mức khó hiểu, Ivey nghĩ nửa ngày, cũng hiểu ra sự việc, có điều có thể khẳng định đúng là hai người cãi nhau.
Thế là khuyên giải: “Không sao đâu, cô đừng quá để ý, bạn đời cãi nhau là chuyện thường tình, chỉ cần trên giường cô thoả mãn hắn, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn với cô. Đúng rồi, Chelsea cả đêm chưa về, cô chưa ăn cơm chứ gì.”
Mộ Sa tuy giận, căn bản là không muốn thoả mãn hắn, nhưng nói với Ivey cũng bằng không, cậu ta sẽ không lý giải nổi, cô cũng thấy đói bụng, thế là gật đầu nói “ừ”.