Chelsea vờn đủ, biết gậy thịt cũng đủ cứng, liền ngồi dậy, nắm eo cô, thoáng rời khỏi một chút rồi hung hăng thúc vào. Động tác thô lô như muốn đâm thủng cô mới cam tâm, trong cơ thể cô không hề nương tình mà va chạm tứ phía.
Không biết bao lâu, Mộ Sa cảm thấy động tác ra vào hung mãnh của hắn dường như không hề dừng lại, cúc huyệt đang bị ép buộc nuốt vào nhả ra cây gậy cực lớn, và eo nhỏ bị va chạm đến không còn cảm giác, chỉ khi hắn hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất, thành ruột đau nóng cùng tê dại làm miệng cô bật ra tiếng rên khó nhịn: “A... Ugh... aa...”
Chelsea bị cúc huyệt thít chặt cũng không chịu nổi, tàn nhẫn ra vào vài chục lần, thân hình đột nhiên run lên, cuối cùng bắn ra.
Nằm trên người cô thở dốc một hồi, mới rút gậy thịt đã mềm ra khỏi cúc huyệt, tuy rằng không nỡ đi ra nhưng nếu thêm một lần nữa e là sẽ giết chết cô.
Tuy đã mềm hơn nhưng thể tích gậy thịt vẫn còn khá lơn vừa kéo ra khỏi thì hỗn hợp máu và chất dịch trắng đục lập tức từ cửa huyệt sưng đỏ ào ra.
Chelsea kéo da thú qua lau, quả nhiên cúc huyệt bị rách nhiều. E là bên trong cũng bị xây xước.
Vốn định rửa sạch bôi thuốc cho cô, nhưng lại nhớ đến cô đã gạt hắn, lại tức tối quay đi không ngó ngàng đến. Ngày hôm sau Mộ Sa ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, mở mắt ra thì Chelsea đã đi săn, cả người đau như bị xe nghiến qua, đặc biệt là nơi giữa hai đùi lại càng đau làm cô muốn rơi nước mắt.
Cảm giác thế này cô rất quen thuộc, đã trải qua một lần, lần trước cô nằm trên giường gần một tuần mới khoẻ hẳn, tối hôm qua cảnh tượng lại tái diễn, Mộ Sa vừa đau lòng vừa khổ sở, Chelsea lại đối với cô như thế, cô nghĩ cô ở cùng hắn sẽ hạnh phúc, không ngờ chỉ trong khoảnh khắc đã tan thành bọt nước, hắn lại lần nữa tổn thương cô, nhưng lần này không chỉ thân thể mà còn cả lòng cô cũng bị thương.
Đang buồn khổ, thì nghe tiếng gõ cửa, Mộ Sa hoảng hồn kéo da thú qua quấn kín người, mím môi không nói, hi vọng người bên ngoài nghĩ trong nhà không có ai sẽ bỏ đi.