Chelsea cúi đầu nhìn, quả nhiên làn da trước ngực cô đã bị cọ đến đỏ. Đau lòng sờ sờ, duỗi tay giữ nguyên tư thế, ôm cô đến giường.
Sợ tấm da thú bên dưới lại làm làn da mềm mại của cô bị thương nên không buông cô ra mà ngồi luôn lên giường, để cô ngồi đưa lưng trên người hắn, hai tay vòng ra trước, bắt lấy cặp vυ" đầy đặn vun cao của cô, xoa nắn: “Hai cái này, vừa lớn vừa mềm, sờ thật thoải mái, giống cái trong tộc chúng ta không ai có...”
Nói rồi nửa thân dưới bỗng hẩy lên: “Nơi này, vừa nhỏ vừa chặt, ép tôi thật thoải mái, còn nhiều nước như thế, em nói tôi có phải đã nhặt được báu vật rồi không...”
“Ugn..” Mộ Sa toàn thân mềm yếu dựa vào ngực hắn, nghe hắn không biết xấu hổ nói lời da^ʍ đãиɠ, làm cô vừa thẹn vừa ngọt ngào, hắn xem cô là báu vật?
Chelsea dường như thấy được cô không kiên nhẫn, cúi đầu cắn vành tai cô, trêu chọc nói: “Có chuyện gì vậy, vật nhỏ, muốn à?”
Mộ Sa xấu hổ không chịu nổi, ngoảnh đầu sang bên, mím môi không nói.
Chelsea lại cố ý không di chuyển, muốn dụ cô phải nói ra miệng, một tay tiếp tục xoa bóp đầu vυ", một tay lần xuống dưới tìm kiếm, bóp chặt nhục cầu không ngừng nghiền ép.
Nhưng Mộ Sa quả thật không thể nói nên lời để cầu xin hắn, đành cắn chặt răng, tay chống trên đùi hắn, nhấc eo, tự mịnh cử động nhè nhẹ.
“Vật nhỏ.” Mới lên xuống vài cái, Chelsea đã nhịn không được, gầm nhẹ kéo cô nhấn xuống, đồng thời hung hăng ưỡn nên, trong tiếng la hoảng của cô, đút vào thật mạnh.
“Tôi đâm em thoái mái, hay em tự làm mình thoải mái? Nói tôi biết, tôi sẽ nhẹ lại.” Chelsea cực kì thích mấy câu da^ʍ đãиɠ từ miệng cô, nên ép cô nói thật nhiều.
“Anh làm thoải mái? Ahh...” Tuy hắn từng có lần không giữ lời, nhưng lúc này Mộ Sa không còn suy nghĩ được nữa, đành thần phục dưới thân hắn, hắn muốn nghe gì thì cô đều ráng nói nấy.
“Làm em thoải mái chỗ nào? Nói.”
“Hoa huyệt, anh làm hoa huyệt của em thật thoải mái. Aaa...” Mộ Sa không màng thẹn thùng hét lên, run rẩy lên đỉnh.