Vĩnh Hi bị bỏ xuân dược, cả cơ thể đều nóng, da thịt đỏ hồng, đôi mắt xuất hiện một tầng sương, đôi môi mấp máy khó chịu rêи ɾỉ, cô không yên vị mà nhúc nhích liên tục
Lưu Dĩnh ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn chạm vào da thịt cô
Vĩnh Hi đang nóng, bỗng nhiên thấy mát ở cánh tay, thích thú đưa tay mình nắm lấy tay anh, khẽ cười mỉm, nói
- Ưm, nóng...giúp em...ưm....Dĩnh....em...nóng...
- Anh đang giúp em đây, Vĩnh Hi.
Lưu Dĩnh dịu dàng nói, một tay nắm tay cô, tay còn lại đè cô xuống ghế, hướng đến môi cô, hôn ngấu nghiến
Anh ta mỉm cười gian xảo, bắt đầu cởi từng cúc áo của cô. Bầu ngực to tròn lấp ló sau chiếc áo lót hiện ra trước mắt, Lưu Dĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô
- Tôi sẽ biến em trở thành nữ nhân của riêng mình, chúng ta sẽ từ từ "chơi"
Tập đoàn Hắc Thị.....
- Bạch tổng, Bạch tổng, có tin rồi ạ, tôi đã tìm thấy Triều ŧıểυ thư rồi ạ.
Tên thuộc hạ hớt ha hớt hải chạy vào nói lớn. Hắc Phong đang ngồi uống cà phê, nghe vậy liền nuốt cái "ực", đứng lên đi đến hỏi tên thuộc hạ
- Ở đâu?
- Hiện tại đang....
- Trả lời ngắn gọn! Anh quát
- À dạ, đang ở khách sạn Nolinski Paris ở Pháp ạ
Tên thuộc hạ nói
- Đặt vé máy bay đến Pháp ngay lập tức!
Anh nói
- Nhưng giờ này e là đã hết vé đến Pháp rồi ạ!
Tên thuộc hạ lo lắng nói
- Bằng mọi giá phải đặt ngay bây giờ, nếu không thì đừng vác mặt về đây!
Anh quát lớn. Tên thuộc hạ sợ hãi, vội gật đầu rồi chạy ra ngoài
Đúng lúc Hiên Anh đi vào thì đụng trúng tên thuộc hạ, cô thấy anh bộ dạng khẩn trương và có chút tức giận, liền chạy đến chui ngay vào lòng anh, nũng nịu
- Người ta nhớ anh lắm đó, anh đưa người ta đi chơi đi ~~~
- Biến!
Anh trầm giọng
- Dạ?
Hiên Anh nghe anh đuổi mình, không tin hỏi lại
- Tôi kêu cô BIẾN!
Anh quát lớn
- A...Anh...sao vậy?
Hiên Anh giật mình, lo lắng hỏi anh
- Cần cô lo sao? Nếu không phải tại cô, tôi đã không để mất Lan thư ký rồi, bây giờ BIẾN ĐI cho tôi!
Anh quát lớn. Hiên Anh tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, cánh tay đang vòng qua cánh tay anh từ từ buông lỏng, cô ta lùi từng bước, nước mắt ngắn nước mắt dài lăn xuống, cô ta khóc lóc bỏ chạy
Hắc Phong thấy cô ta đi rồi, tâm tình mới thoải mái được một chút
Năm phút sau....
- Bạch tổng, tôi đã đặt xong rồi, máy bay sẽ khởi hành sau 15" nữa ạ. Tên thuộc hạ chạy vào nói
Anh nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào rồi cùng tên thuộc hạ chạy đến sân bay
Đến nơi cũng mất 13", Hắc Phong vừa bước xuống xe đã làm thủ tục một cách nhanh nhẹn. Các thuộc hạ cũng chạy theo chân anh
Lên đến máy bay cũng là lúc máy bay cất cánh, Hắc Phong đứng ngồi không yên, trong lòng lo lắng bất an, anh đang sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra, liền đứng lên quát lớn
- Tăng tốc nhanh lên!
Ám khí lạnh lẽo tỏa ra, phi công sợ hãi, theo bản năng liền tăng tốc
Đến nơi, Hắc Phong bước xuống máy bay thật nhanh, anh chạy đi bắt một chiếc taxi
- Hello, where would you like to go? (Xin chào, ngài muốn đi đâu ạ?)
- Nolinski Paris (Khách sạn Nolinski Paris). Anh đáp. Chiếc taxi liền nhanh chóng chạy đến đó.
Khách sạn Nolinski Paris.....
Lưu Dĩnh đưa Vĩnh Hi lên giường lớn sau khi lột sạch quần áo cô ra
Cơ thể nuột nà đầy quyến rũ hấp dẫn Lưu Dĩnh. Anh ta liếʍ mép, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ
- Ưm...Dĩnh...em khó chịu quá....nóng quá....
Cô rêи ɾỉ, mở miệng tạo cơ hội cho anh ta. Lưu Dĩnh và Vĩnh Hi ôm chặt lấy nhau, cơ thể Vĩnh Hi như bột mì bị anh ta nắn bóp
Cởi chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại trên cơ thể, Lưu Dĩnh đưa nam căn căng cứng lên, chuẩn bị đút vào thì....
"Rầm"
- Vĩnh Hi!
Hắc Phong đá cửa xông vào. Cảnh tương trước mắt khiến anh vừa nổi cơn ghen, vừa nổi cơn tức giận
- Thằng khốn!
Anh la lên một tiếng rồi bắt lấy cánh tay Lưu Dĩnh, xoay người hắn lại rồi đấm vào mặt hắn hai cái
Lưu Dĩnh ngã nhào ra sàn nhà, nơi khóe miệng chảy chút máu
- Mày đã làm gì cô ấy hả, thằng khốn?!
Anh quát lên hỏi
- Ha ha ha~~~, mày không thấy à?! Tao đang cùng cô người yêu của mày "chơi" trò chơi quen thuộc nhất của những cặp tình nhân đấy!
Lưu Dĩnh cười nói. Hắc Phong nghe đến ba từ "cặp tình nhân", không hiểu gì liền hỏi
- Tình nhân? Ý mày là gì hả?
- Cô ấy chấp nhận làm người yêu tao, cô ấy không cần mày nữa.
Lưu Dĩnh chính là muốn chọc tức anh, liền cười nói.
- Thằng khốn, tao phải giết mày!
Anh điên lên, đấm vào bụng hắn, rồi đá vào người hắn, cả cơ thể Lưu Dĩnh dính đầy vết bầm.
Các thuộc hạ sợ anh sẽ giết người, liền vội ngăn cản. Hắc Phong lúc này mới bình tĩnh, xoay người mặc lại quần áo cho Vĩnh Hi
Thấy cô lăn lộn rêи ɾỉ khó chịu, da thịt lại đỏ hồng, miệng mấp máy rêи ɾỉ, liền quay sang Lưu Dĩnh đang bị trói lại mà hỏi
- Mày đã làm gì cô ấy?
- Tao chỉ bỏ chút "thuốc" vào trà cho Hi Nhi thôi! Lưu Dĩnh mỉm cười
- Đem hắn về tổ chức, nhốt vào ngục năm ngày bốn đêm, không được để hắn ăn bất kì thứ gì!
Anh nói. Tên thuộc hạ đem hắn đi, Hắc Phong định mặc lại quần áo cho cô, nhưng Vĩnh Hi lại rêи ɾỉ, đòi hỏi anh
- Làm ơn...em khó chịu....a...ưm....
Cô rêи ɾỉ nói. Nhớ lại câu nói của Lưu Dĩnh, anh liền nghĩ đến từ "thuốc" của hắn
"Không lẽ....hắn bỏ xuân dược?"
Nghĩ đến đây, anh liền nghiến răng tức giận, hận không thể quay sang cầm dao đâm Lưu Dĩnh một cái!
Sau khi các thuộc hạ đưa Lưu Dĩnh ra ngoài, chỉ còn lại hai người, anh liền cởi bỏ quần áo của mình, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô
Bên dưới của cô vừa ngưá ngáy, vừa tiết ra rất nhiều xuân thủy, cô hiện tại đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Hắc Phong hôn cô một hồi, liền cúi xuống hôn lên bầu ngực căng tròn
- A...ưm....tuyệt quá....a...
Vĩnh Hi rên lên sung sướиɠ, sau màn dạo đầu, Hắc Phong cũng chẳng thể chịu đựng nổi, liền đem cự vật to lớn mạnh mẽ thúc vào trong âʍ ɦộ của cô
- A____
La lên một tiếng thét chói tai, Vĩnh Hi bấu lấy vai anh, hai chân quấn quanh hông anh, cả cơ thể chìm trong hoan lạc sung sướиɠ
Cả hai làm đến tận 6 hiệp, Vĩnh Hi lúc này mới chịu yên, cô nhanh chóng thiếp đi
Hắc Phong nhìn cô ngủ ngon như vậy, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ, liền đặt lên má cô mộ nụ hôn nồng cháy
- Lần cuối cùng tôi cho phép bản thân làm tổn thương em, từ sau này trở đi, em sẽ được hưởng sự sủng ái từ tôi cả đời, không lo gì nữa!
Hoàng Thuận từ trên lầu đi xuống, thấy cô liên tục khổ sở vì cơn hắt hơi liên tiếp, mỉm cười mang khăn choàng xuống, choàng lên cổ cô
- Bà Xã, phải giữ ấm chứ!
- Ưm, cảm ơn anh!
Cô ngẩng đầu lên nói
- Hôm nay có muốn đi thăm cha mẹ và Khả Ái không?
Anh dịu dàng hỏi, ân cần cài nút áo ấm vào cho cô
- Dạ muốn ạ!
Cô gật đầu cái rụp
- Được rồi, vậy chiều nay anh sẽ về sớm để chở Bà Xã thân yêu đi chơi nhé!
Anh cưng chiều nói
- Hì hì, vợ cảm ơn ông xã đáng yêu đáng kính ạ!
Cô chui vào lòng anh nói. Hoàng Thuận bật cười, dịu dàng vuốt lưng cô.
Cả hai ôm nhau một hồi, Hoàng Thuận đứng lên, tay cầm cặp công văn, chào tạm biệt cô rồi rời đi
Đúng lúc đó, Mỹ Dung cùng Chi An đến, Chi An tay cầm một hộp bánh, cùng Mỹ Dung đi vào
- Chào anh! Chi An cúi đầu chào Hoàng Thuận, đồng thanh Mỹ Dung
- Chào, vào chơi với ŧıểυ Nhi giùm anh nhé! Hoàng Thuận nói rồi đi ra xe Maybach đang đậu trước cổng
- Dạ, anh đi đường cẩn thận ạ! Cả hai nói rồi đi vào
ŧıểυ Nhi đang rót trà, thấy hai người đến liền đứng lên, vui vẻ đi đến chào
- Đây là gì vậy ạ? Cô chú ý đến cái hộp trên tay Chi An hỏi
- Bánh socola vị vanilla đấy! Chi An cười nói.
ŧıểυ Nhi vỗ tay hoan hô, cô cầm lấy hộp bánh rồi đem vào bếp
Chi An và Mỹ Dung ngồi xuống, ŧıểυ Nhi từ trên lầu đi xuống, tay cầm đĩa bánh, đặt lên bàn mời hai người họ ăn
- Em biết làm Calpis không, ŧıểυ Nhi?
Mỹ Dung hỏi
- Calpis sao? Em biết làm ạ!
Cô gật đầu nói
- Làm giúp chị nhé?! Tỉ lệ là 7:3
Mỹ Dung cười nói
- Dạ, chị chờ em chút nhé!
Cô đứng lên rồi đi vào bếp làm. Chi An nhíu mày nhìn Mỹ Dung, hỏi
- Trời lạnh thế này mà uống Calpis, cậu bị "bệnh" à?
- Bệnh gì? Chẳng qua là tớ thích thôi!
Mỹ Dung nói
- Thật là, lỡ mà cảm lạnh, Thành Quang sẽ rất lo đấy.
Chi An nói
- Không sao đâu. Sức đề kháng của tớ tốt lắm.
Mỹ Dung xua tay nói. ŧıểυ Nhi mang Calpis lên, đưa cho Mỹ Dung. Cô nhận lấy rồi cảm ơn, uống một hơi hết nửa ly đầy
- Chị...uống nhanh thế?
ŧıểυ Nhi hỏi
- Hì, chị rất thích Calpis đấy.
Mỹ Dung nói. ŧıểυ Nhi và Chi An nhìn cô, bật cười.
Tập đoàn Lục thị....
- Cái gì? Tập đoàn Thần Phong....rút cổ phiếu khỏi Lục thị sao?
Lục tổng đập bàn hỏi
- Phải ạ, hiện tại công ty của ta đang gặp rắc rối rất lớn. Các khách hàng của công ty ta giờ đang lần lượt hủy hợp đồng với công ty chúng ta, cả Hắc Thị cũng vậy.
Thư ký của Lục tổng nói. Lục tổng tức giận, liền đẩy hết mọi thứ trên bàn xuống đất
- Khốn kiếp! Kêu Lục ŧıểυ thư đến đây cho tôi!
Lục tổng đá vào ghế nói. Thư ký gật đầu, vội vàng rời đi
- Mẹ kiếp, lần này tao sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời!