Vĩnh Hi nhìn anh, cô bực dọc phồng hai má lên, tức giận định rời khỏi đây.
Hắc Phong nhìn cô, anh mỉm cười, bắt lấy cổ tay nhỏ và xoay người cô lại, ép cô vào tường
- Tính chạy sao? Em không thoát đâu.
Vĩnh Hi nhìn anh, đôi mắt hằn lên tia tức giận, cô giãy giụa, hù dọa
- Buông ra, buông ra. Có tin em đá vào cái đó của anh không hả? Cho anh liệt dương luôn bây giờ
Liệt dương?! Cô đùa sao?! Chỗ đó của anh mà bị liệt, cô sẽ còn thê thảm hơn cả nữa đấy chứ đừng đùa. Mà có đời nào cô lại dám làm thế chứ, chỉ giỏi hù doạ!
Vĩnh Hi thấy anh vẫn không buông, cô cười một cái, nụ cười lạnh đến rùng mình
Rồi cô giả vờ nâng đầu gối lên thật nhanh. Hắc Phong nhất thời tưởng cô đá thật, liền định đưa tay chặn thì cô rụt chân xuống, đạp vào chân anh
Vì là mang giày cao gót, cho nên khi đạp chân anh, Hắc Phong bị đau một cách khó chịu
- A. Em dám. Hắc Phong lườm cô một cái, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ
- Sao không dám chứ? Làm như em là thỏ đế không bằng a. Cô cười nói rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Hắc Phong cười lạnh, xem ra nếu anh không dạy dỗ cô, sau này chắc sẽ bị cô leo lên đầu ngồi mất
Cố gắng chịu đựng cái đau, anh nhanh chóng đuổi theo cô. Vĩnh Hi chạy nhanh, vừa nhìn thấy lối thoát, cô chưa kịp vui mừng thì đã bị Hắc Phong bắt được.
Và một cuộc đấu võ bắt đầu
Hắc Phong nắm lấy khủyu tay cô, Vĩnh Hi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô xoay người, đưa chân lên cao, đá gót vào má anh. Hắc Phong nhanh tay chặn lại, anh bắt lấy cổ chân cô, quay một vòng
Vì chiều ngang của lối thoát khá rộng, nên anh mới có thể quay cô. Cơ thể Vĩnh Hi bay trên không trung, cô la lớn.
Hắc Phong quăng cô vào tường với lực quăng trung bình để tránh làm cô đau.
Vĩnh Hi rơi xuống, cô nhanh chóng đặt bàn tay xuống nền nhà, xoay một vòng và lộn mèo, đứng vững một cách chuyên nghiệp với giày cao gót
Cô rút cây roi đằng sau lưng ra, xông đến, quất vào hông anh. Hắc Phong nhếch môi, đôi mắt anh như mắt thần, có thể nhìn thấy chuyển động của cây roi một cách dễ dàng, tay anh không nhanh không chậm, căn chuẩn độ chính xác và chụp lấy cây roi.
Vĩnh Hi nghiến răng, cô rút cây roi về phía mình với lực mạnh, khiến tay anh bị rát nóng. Cô tiếp tục xông đến, hạ người, đưa chân đá ngang qua chân anh với mục đích làm anh té
Hắc Phong nhảy lên, và lùi ra xa với 3 vòng lộn mèo.
- Chà, em giỏi đấy. Có vũ khí gì thì rút hết ra. Coi như đây là kiểm tra kỹ năng của em một chút. Hắc Phong nhếch môi nói
Vĩnh Hi cười lạnh, đôi mắt trở nên sắc sảo, cô nhanh chóng chộp lấy cái thanh sắt dài ở đằng sau lưng rồi xoay người xông đến đánh anh
Hắc Phong lấy trong túi áo ra một cây thanh nhỏ, anh bấm nút đỏ, cây thanh sắt từ từ dài ra.
Anh cũng xông đến, cả hai đánh trả quyết liệt. Tại lối thoát của tổ chức hiện tại chỉ có tiếng của những cây roi chạm vào nhau với lực mạnh mẽ
Hắc Phong nhảy lên, anh đập mạnh thanh sắt của mình vào thanh sắt của cô và...
Thanh sắt của cô bị chẻ thành 3, từng cây một rơi xuống đất. Vĩnh Hi tức giận, cô rút súng ra, ngắm bắn
"Đoàng, Đoàng"
Hắc Phong mỉm cười, cô gái này không lẽ lại muốn hạ sát anh?!
Hắc Phong chạy đến, anh né đạn một cách chuyên nghiệp và trong chớp mắt, trước mặt Vĩnh Hi, Hắc Phong đã lấy khẩu súng của cô và vứt xuống sàn
Cô nghiến răng, đành đánh tay đôi với anh vậy. Nghĩ là làm, cô xông đến, tung một cú đá vào bụng anh, Hắc Phong do không phòng bị, liền một cú đá của cô làm cho văng xa hai mét
Anh đau đớn ôm lấy bụng mình, máu tanh phụt ra từ miệng. Anh nhìn cô, nói
- Em tính...giết tôi à?!
- Đâu có. Anh nói là muốn kiểm tra kĩ năng của em, nên em mới đánh, chứ em giết anh thì có lợi gì? Cô nhếch môi nói
Hắc Phong cười lạnh, anh từ từ đứng dậy, Vĩnh Hi xông đến tung cú đấm vào mặt anh. Hắc Phong đỡ lấy, anh đấm vào bụng cô một cái đầy uy lực
Vĩnh Hi la lên đau đớn, cô ôm lấy bụng, ngồi thup xuống sàn, liếc nhìn anh với cái nhìn đầy sắc lạnh
Hắc Phong từ từ đứng dậy, anh chùi mép, đi đến chỗ cô, quỳ xuống nâng cằm nhỏ của cô lên
- Kỹ thuật của em rất tốt, thân pháp cũng rất tuyệt. Chỉ có điều, em hấp tấp quá nên mới thua như thế!
Vĩnh Hi nghiến răng, Tsk một cái. Anh nhếch nhẹ môi, bế cô lên và nói
- Nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ xử lí em.
Vĩnh Hi phồng má, cô nằm trong lòng anh, vì vừa mới đánh xong, lại không có ăn tối nên cô nhanh chóng mất sức, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ
Anh bế cô về phòng rồi đóng cửa lại. Đặt cô lên giường lớn, anh nhẹ nhàng gỡ từng cúc áo cho cô
Cởi bỏ áo sơ mi cho Vĩnh Hi, cặp ngực tuyết rung nhẹ, lấp ló sau chiếc áo ngực đen mỏng. Anh cười nhạt, nói
- Em là đang muốn câu dẫn đàn ông sao hả, Triều Vĩnh Hi?! Thật khiến tôi tức chết mà!
Cố nén lại, anh cởi quần đùi và quấn lót cho cô, rồi lấy một cái khăn trắng quấn ngang người cô
Tiếp theo, anh đem chúng vứt hết lên ghế, rồi lột bỏ âu phục của mình. Quấn cái khăn ngang hông để che đi thứ đó, anh trèo lên giường, đắp chăn ngủ cùng cô
Ngủ một mạch tới sáng, những ánh nắng ban mai đầu tiên rọi vào, yếu ớt đi qua lớp màn khá dày trên cửa sổ, hắt lên khuôn mặt nhỏ bé của Vĩnh Hi
Đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, cô từ từ mở mắt. Cảnh vật trước mắt mờ mờ từ từ rõ lại, cô dụi mắt, khẽ cựa quậy
Có cảm giác có thứ gì đó to lớn đè nặng lên thân mình, cô nhíu mày xoay mặt nhìn ra phía sau
Đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt sắc sảo tinh tế của Hắc Phong. Đây là lần đầu tiên, cô được nhìn rõ khuôn mặt của anh
Đôi môi bạc mỏng mím chặt. Sóng mũi cao thẳng như sóng con dao. Đôi lông mi dài cong vút, cặp lông mày thanh tú, trông anh lúc ngủ đep y như nam thần vậy, mặc dù là không bằng Hoàng Thuận
Nhẹ nhàng xoay người qua, cô nhìn xuống cơ ngực rắn chắc của anh. Lồng ngực anh to, da lại trắng mịn nữa, hèn gì lúc nằm trong lòng anh lại ấm áp đến thế
Vĩnh Hi nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới có 5 giờ, còn sớm quá đấy. Cô là bị cơn đói từ đêm qua đánh thức nên mới dậy sớm đến thế
Định sẽ rời khỏi giường, chưa kịp ngồi dậy đặt chân xuống nền nhà lạnh, cô đã bị một cánh tay to lớn ôm chặt lấy eo mình
- Bảo bối, đêm qua chạy marathon chưa đủ sao? Còn muốn chạy tiếp?
Một giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo chút lười biếng. Vĩnh Hi đưa mắt nhìn anh, cô nói
Vĩnh Hi cắn môi, chuẩn bị tinh thần đón nhận sự trừng phạt của anh. Hắc Phong từ từ cởi chiếc khăn đang quấn trên người cô ra, cảnh xuân hiện ra trước mắt, anh nói
- Cơ thể em luôn hấp dẫn anh, bảo bối à! Nói rồi anh chiếm lấy môi cô, hôn điên cuồng.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, ra sức hút lấy tư vị của nhau. Vĩnh Hi ôm lấy đầu anh, tay vò đầu anh thành cái ổ quạ
Đôi mắt cô xuất hiện một tầng sương. Hắc Phong hôn môi cô đến sưng đỏ mới chịu buông ra.
Rồi môi anh chuyển đến tai cô, lưỡi anh linh hoạt liếʍ láp trong lỗ tai cô, khuấy đảo cả đầu óc tinh thần cô. Vành tai cô bị anh gặm nhấm liên tục khiến cô đỏ hết cả lên
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hõm vai cô, hít hết mùi hương tự nhiên.
"Chụt, chụt"
Hắc Phong hôn lên hõm vai cô, cổ cô, và ngực cô, để lại những dấu hôn cháy bỏng.
Anh liếʍ nhẹ nhũ hoa đang căng cứng, ra sức mυ"ŧ liếʍ nó
- A...ưm..nhẹ...a...aa..ưm...
Vĩnh Hi rêи ɾỉ, cong người lên, uốn éo như con rắn nước, tay liên tục vò đầu anh không thương tiếc
Hắc Phong mυ"ŧ liếʍ nhũ hoa cô, bàn tay anh liên tục nhào nặn cặp ngực tuyết.
Một lúc sau, anh trườn môi xuống vùng bụng thon thả, hôn lên đấy một cách mãnh liệt. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua tấc da thịt mềm mại, Vĩnh Hi rùng mình
Vĩnh Hi uốn éo rêи ɾỉ. Anh liếʍ liếʍ rốn cô, cô run lên, cảm giác nhột nhạt đến khó chịu
Tách hai chân cô ra, anh nhìn nơi tư mật đã ẩm ướt từ bao giờ. Mùi hương thoang thoảng từ nơi âʍ ɦộ bay thoảng qua mũi anh, Hắc Phong càng thêm thích thú, anh nói, giọng đầy trêu chọc
- Bảo bối, chăm sóc kĩ đến thế sao? Thơm lắm đấy.
Vĩnh Hi đỏ mặt, lấy tay che đi khuôn mặt đã nóng bừng
Hắc Phong mỉm cười. Anh đưa mấy ngón tay vào bên trong hoa huy*t, tàn phá bừa bãi bên trong đó
hoa huy*t khép chặt lại, ôm chặt mấy ngón tay của anh. Bên trong rất khít và thơm, cứ như cô là xử nữ đang bị lấy đi đêm đầu tiên vậy