Mất ngủ suốt đêm. . . . . . Chỉ có Phó Thần Thương.
Tối nay cô đã thành công đả kích tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một người đàn ông như hắn không chút nương tay.
An Cửu nằm sấp trên giường không bao lâu bắt đầu mệt rã rời, sau đó rất nhanh ngủ thiếp đi.
Vừa muốn đi gặp Chu Công, lại cảm giác trên mặt đau nhói.
An Cửu đau kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông nào đó đang nhéo má cô: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi không ngủ được.”
Bóng dáng cao lớn của Phó Thần Thương đứng trước giường, điếu thuốc chợt tắt chợt tối trên ngón tay, ánh sáng chiếu xuống ở đầu giường, vết cắn rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng nhìn chật vật mà buồn cười.
Một lần nữa An Cửu vùi đầu vào trong gối: “Liên quan gì tới tôi!”
“Cô cũng không được ngủ.”
Câu sai khiến đáng chết.
đa͙σ lý đương nhiên đáng chết.
Anh không ngủ được cho nên cũng sẽ không để cho cô ngủ? Đây là cái đa͙σ lý gì!
Ánh mắt người kia giống như đứng ngồi không yên, khiến cho An Cửu không có cách nào ngủ được, trở mình bò dậy: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Ngày mai nhất định phải đi sao?”
Xem ra ông cụ đối với anh có mấy phần uy hiếp, nêu anh không để ý làm sao lại hỏi cô như vậy.
“Phải đi coi thử.”
Thật khó khăn nhà họ Phó mới có một người đè ép được Phó Thần Thương lên tiếng làm chủ cho cô, l.q.đ đương nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này, mặc dù tối nay mất khống chế mới làm cho Phó Thần Thương thả cô ra, nhưng ít ra vẫn có cơ hội.
Phó Thần Thương hít một hơi thuốc, bỗng nhiên hỏi: “Ngày đó cô làm thế nào để lấy được cái điều khiển?”
An Cửu bỗng cảm thấy không khí xung quanh mình loãng đi, trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói: “Chỉ là nhất thời nóng đầu dùng biện pháp không quá am hiểu lắm…”
“Mỹ nhân kế?”
Mặt của An Cửu lập tức cứng đờ, nhanh như vậy đã đoán được, anh đang giễu cợt cô sao? Tuyệt đối là đang giễu cợt cô. Thật ra cô vốn muốn bày tỏ là cô có đầu óc.
Xung quanh gần như đã rơi vào trạng thái chân không rồi, giống như bị Phó Thần Thương hút hết không khí, sau đó bỗng nhiên thả ra ngoài, tụ lại thành Long Quyển Phong….(môt chưởng của rồng, ừ, chắc vậy :v)
Thấy anh tức giận, An Cửu chụp lấy cái gối ôm lại.
“Cô cũng chưa từng dùng kế đó với tôi.”
Cuối cùng Phó Thần Thương nhả ra một câu như vậy.
An Cửu quay đầu giựt giựt khóe miệng, trọng điểm anh để ý cũng thật đặc biệt.
“Lúc ấy tại sao không đợi tôi tới? Cô có biết cái người này nguy hiểm tới cỡ nào không?” Phó Thần Thương nói.
Trong nháy mắt nét mặt An Cửu mù mịt.
Hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được: “Chờ anh tới? Chờ anh tới xem tôi như thế nào bị cưỡng hiếp luân phiên sao?”
Lần đầu tiên, Phó Thần Thương không còn lời nào để phản bác, nhưng cô lại không có chút nào cảm thấy vui sướиɠ vì thắng lợi.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi.”
Phó Thần Thương lưu lại câu này, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Xem như anh đã đồng ý buông tay sao?
An Cửu nặng nề thở phào nhẹ nhõm, rồi trong nháy mắt khi bóng lưng anh biến mất trái tim đau nhói.
Cô vẫn không có sợ hãi, tùy ý hưởng thụ tất cả những gì anh đưa tới, lại không ngờ tới sẽ có một ngày những thứ này giống như ao đầm để cô vùi sâu trong đó không thể thoát khỏi.
Một người đàn ông như Phó Thần Thương, không có người phụ nữ nào không yêu, huống chi anh lại dịu dàng với cô. Trước đây cô còn khinh thường, cho là mình sẽ là người nɠɵạı lệ, trên thực tế, tại sao cô lại có thể cho rằng mình là người nɠɵạı lệ?
Càng buồn cười hơn chính là, cho dù hãm sâu lại còn lừa gạt mình sẽ không mong đợi cái khác, yên tâm thoải mái đắm chìm vào sự dịu dàng của anh.
Nếu thật sự không ôm ấp mong đợi, như thế nào lại bị thương?
Tô Hội Lê là thiên sứ, là nữ chủ, có tổng giám đốc điên cuồng vì muốn có cô ta mà không chừa thủ đoạn nào, có bạn trai cũ thâm tình, cô mạc danh kỳ diệu chen vào giữa bọn họ, căn bản không biết cuối cùng mình là gì, có người nghĩ tới cảm thụ của vật hi sinh hay không?
Chẳng lẽ quyền lợi rút lui của vật hi sinh cũng không có ?
Cô không hiểu, nếu không bỏ được Tô Hội Lê, tại sao còn muốn lấy cô, nếu vẫn thích cô ta, tại sao lại không đồng ý ly hôn với cô?
--- ------
Sáng ngày hôm sau, lúc An Cửu thức dậy Phó Thần Thương đã đặt đồ ăn sáng lên bàn.
Bởi vì rất nhiều ngày không có trở lại, cho nên trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, Phó Thần Thương dùng hai quả trứng, một khúc lạp xưởng, vài củ khoai tây chiên cho cô một chén cơm.
Rất đơn giản, nhưng ăn đặc biệt ngon. Giống như Phó Thần Thương có thiên phú, biến mục nát thành thần kì.
Phó Thần Thương vẫn còn mang tạp dề màu hồng trên người, ngồi trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ gì, tàn thuốc đã tràn đầy ra ngoài cái gạt tàn thuốc bên trong khay trà.
An Cửu muốn hỏi anh ăn chưa, nhưng vẫn không dám hỏi.
Nếu không bàn về gia thế của anh, hay người tình của anh, Phó Thần Thương gần như là một người chồng hoàn mỹ.
Chỉ là, cô phúc bạc duyên cạn, không hấp thu nổi.
Một cuộc tai nạn, cuối cùng cô thấy rõ mình, nhìn thấu lòng người.
Em muốn anh chỉ quan tâm tới một mình em, nếu như anh còn có thể quan tâm tới người khác, vậy thà rằng em không cần.
“Tôi ăn no rồi.”
“Ừ.” Phó Thần Thương dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay, đứng dậy muốn ra khỏi cửa.
“Đợi chút.”
Phó Thần Thương dừng bước.
An Cửu đi tới, giúp anh cởi dây buộc tạp dề ra.
Trong con ngươi như có cái gì rơi xuống, Phó Thần Thương cởi tạp dề ra : “Đi thôi.”
--- -------
Phó