So với Tống An Cửu bình tĩnh, gương mặt của Kỷ Bạch lại đen đến không thể kiềm chế được.
Lúc đó Kha Lạc cùng Phó Thần Thương đang ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu, thấy hắn đi tới, Kha Lạc vỗ vai hắn một cái, Bị thua thiệt?
Kỷ Bạch không muốn nói chuyện, chỉ cúi đầu uống rượu giải sầu.
Phó Thần Thương tự nhiên cũng biết Kỷ Bạch mới vừa cố ý mang Tống An Cửu đi đơn độc nói chuyện, mặc dù đang xã giao, nhưng anh thủy chung vẫn giữ lại ba phần chú ý trên người cô, nhất là hôm nay ở loại trường hợp phức tạp này.
Anh nói rồi, không nên trêu chọc cô ấy. Giọng Phó Thần Thương cảnh cáo.
Kỷ Bạch không chịu phục, Phó Hoa Sanh cũng trêu chọc, sao anh lại mặc kệ!
Mặc dù trêu chọc này không phải là trêu chọc kia, chỉ là đều là Phó Thần Thương không thích.
Phó Thần Thương đưa mắt nhìn hai người không sàn nhảy, thần thái thoải mái lười biếng, không chút phật lòng, vẻ mặt “cậu tự hiểu.”
Kỷ Bạch nhìn một vòng không thấy Tô Hội Lê, vì vậy hỏi, Chị dâu đâu?
Không đợi Phó Thần Thương nói chuyện, Kỷ Bạch liền vỗ bàn nói: “Anh đừng dạy dỗ em, em sẽ không đổi xưng hô. Em chỉ nhận một mình Tô Hội Lê là chị dâu, những người phụ nữ khác ai em cũng không nhận. Hoặc là anh đừng nhận người em là em!
Kỷ Bạch đã sớm bất mãn, nhưng vẫn là lần đầu tiên không nghe lời Phó Thần Thương.
Hội Lê không thích hợp đợi quá lâu, Evan đã phái người đưa về bệnh viện.” Kha Lạc dàn xếp, “Mặc kệ như thế nào, cũng là Evan chọn vợ, còn chưa nghe nói đa͙σ lý làm em có thể chọn chị dâu. Kỷ Bạch, cậu quản hơi bị rộng rồi đấy.”
Kỷ Bạch cầm ly rượu nặng nề đặt xuống bàn, ly rượu chân dài lập tức vỡ, “Kha Lạc, anh có ý gì? Anh rốt cuộc đứng bên kia đúng không?!
Động tĩnh bên này lập tức đưa đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Phó Thần Thương không vui trầm giọng, Kỷ Bạch.
Kỷ Bạch hít sâu mấy hơi lần nữa ngồi xuống, nghiêm mặt thối quay đầu.
Cùng lúc đó, Phó Sanh Sanh vừa mới bị “gậy to” hung hăng chà đạp lết cái chân bị thương ra khỏi sàn nhảy.
Tống An Cửu lo lắng đỡ hắn, Này, anh không sao chớ?
Phó Hoa Sanh cũng không khách khí với cô, sức nặng hơn nửa người đều ỷ lại vào bả vai gầy yếu của cô, “Chị dâu, chị sinh ra chính là để khắc tôi đúng không?”
Khóe miệng Tống An Cửu co rút, “Tuy tôi sinh ra là bi kịch, nhưng còn không có nhàm chán như vậy.”
Tại sao mỗi lần tôi vừa tiếp cận chị lại không có kết quả tốt! Phó Hoa Sanh bi phẫn không dứt.
Tống An Cửu suy nghĩ lại một chút, phát giác thật đúng là như thế, gãi gãi đầu, Dường như thật là như vậy! Ai bảo anh không có việc gì lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh tôi. Anh không may, tôi cũng bị hết hồn mà!
Được được, đều là lỗi của tôi! Phó Hoa Sanh rơi lệ, Tại sao chị căn bản không biết nhảy còn đồng ý lời mời của tôi?”
Tống An Cửu ngượng ngùng nói, Tôi còn không phải nghĩ là kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phó Thần Thương một chút hay sao!
Phó Hoa Sanh vừa nghe lập tức nổi giận, Nói cho cùng vẫn là vì Phó Nhị! Tại sao mỗi lần tôi đều là vật hy sinh! Tôi rõ ràng phải là nam chính mới đúng!
Ừ ừ, anh là nam chính, người đàn nhan sắc trời cho như vậy….. ah hiểu mà.” Tống An Cửu qua loa, nghĩ tìm một chỗ nào đó cho hắn ngồi xuống, dáng người to lớn, nặng như vậy cô thật là có chút ăn không tiêu.
Quét một vòng, chỉ có chỗ Phó Thần Thương là có ba người ngồi, vì vậy liền dìu Phó Hoa Sanh đi đến đó.
Tống An Cửu cẩn thận dìu Phó Hoa Sanh ngồi xuống, nhìn chăm chú vào hắn, nhưng dư quang có thể cảm giác được Phó Thần Thương đang nhìn cô.
Hoa Sanh, chân bị sao vậy? Kha Lạc quan tâm hỏi.
Phó Hoa Sanh ai oán nhìn đầu sỏ gây nên một cái, Ngón cái chân phải đoán chừng bị giẫm gãy xương.”
Vốn đang mặt thối Kỷ Bạch lại nhịn không được cười ra tiếng, thì ra đây chính là ý Phó Thần Thương làm vẻ mặt ý vị thâm trường.
Người gây ra họa còn mang biểu tình “chỉ gãy một ngón chân cái anh nên cảm thấy may mắn.”
Chỉ là, mặc dù là hắn từ tìm, nhưng đúng là do cô gây họa, Tống An Cửu cảm thấy vẫn phải phụ trách: “Rất nghiêm trọng sao? Có muốn tôi đưa anh đi bệnh viện hay không?”
Không cần. Nói chuyện chính là Phó Thần Thương.
Phó Hoa Sanh không vui, Tại sao anh lại thay em trả lời!
Bằng anh là anh của em, là người đàn ông của cô ấy.
Đây là muốn cảnh cáo hắn nhận rõ thân phận của mình sao? Phó Hoa Sanh lại không ăn bộ dáng này của anh, “Anh là anh của em thì sao? Là người đàn ông của cô ấy thì sao?”
Lời này rất có ý dù là anh em cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ, huống chi dù hiện tại là người đàn ông của cô cũng không có nghĩa cả đời vẫn có thể là người đàn ông của cô.
Mắt thấy hai người sắp trở mặt, Tống An Cửu bất đắc dĩ hòa giải, “Vậy anh cởi giày, trước tiên tôi xem cho anh, bị thương bình thường tôi vẫn có thể xem, nếu quả thực nghiêm trọng tôi liền đưa anh đi bệnh viện.”
Tống An Cửu vừa nói như thế Phó Hoa Sanh ngược lại ngượng ngùng, sao có thể cởi giày trước mặt phụ nữ, vô tình phất phất tay, “Không cần, chị không cần quả. Bị chị giẫm tôi thích.”
Nói xong còn gây hấn liếc Phó Thần Thương, đối phương lại là mặt không chút thay đổi.
Tống An Cửu: . . . . . .
Kha Lạc: . . . . . .
Kỷ Bạch: . . . . . .
Kha Lạc cùng Kỷ Bạch cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà người trong cuộc Tống An Cửu lại không hề biết gì. Cô chỉ là bị lời Phó Hoa Sanh