Đứt quãng làm suốt đêm, sáng ngày hôm sau, Tống An Cửu không đi học nổi là chuyện tức nhiên.
Người nào đó mới vừa tu luyện hút âm bổ dương đại pháp cả đêm đương nhiên mặt mày tràn đầy thỏa mãn, tinh thần lại sáng láng, quần áo chỉnh tề đứng trước gương thắt caravat. Tống An Cửu vì cái eo đau đến sắp đứt rời làm ổ trong chăn, không ngừng phóng tia oán niệm về phía Phó Thần Thương . . . . . .
Em không đi học! Đợt bắn thứ nhất.
Em còn 20 phút. Trực tiếp bị anh dùng không đếm xỉa tới hóa giải.
Nói không đi chính là không đi! Muốn đi tự anh đi! Đợt thứ hai bắt đầu chơi xỏ lá.
Phó Thần Thương vô cùng dịu dàng từ trong gương khẽ mỉm cười với cô, Có thể.
Thật? ! Tống An Cửu lập tức ngồi thẳng lên, còn tưởng rằng anh sẽ nổi đóa, không ngờ anh cư nhiên đồng ý, chẳng lẽ là lương tâm trổi dậy, nhưng mà, Cái này không khoa học . . . . . .
Phó Thần Thương buông tha chiếc caravat mới thắt được một nửa, tùy ý nó lỏng lẻo treo trên cổ áo, sau đó ngồi xuống mép giường, “Không đi học cũng có thể, vậy chúng ta tiếp tục làm.”
Tống An Cửu trở mình một cái vén chăn lên bò dậy, từ chân giường, đầu giường cùng với gầm giường cầm quần áo lên nhanh chóng mặc vào.
Em sẽ đi học. Em đây phải đi đục vách tường trộm sạch, treo tóc lên nóc nhà, lấy đom đóm làm đèn. Em muốn đi đến Havard, Yala, Princeton, Massachusetts, Pennylvania….. Cách anh thật xa!
“Có mơ ước là rất tốt.” Ý ở ngoài lời, thực tế thực sự rất tàn nhẫn.
Đã nói là phân giường ngủ đâu?” Tống An Cửu tức giận nện nắm đấm xuống giường, “Phó Thần Thương, từ nay về sau em còn tin anh nửa chữ em liền theo họ anh!
Em vốn theo họ anh, Phó phu nhân! Còn nữa, tối hôm qua là chính em mãnh liệt yêu cầu.
Tống An Cửu lập tức giận dữ mắng mỏ phản bác, Anh nói bậy!
Không cần không muốn em, em có nói qua lời này hay không? Phó Thần Thương hỏi.
Tống An Cửu gãi gãi đầu, sắc mặt trở nên hồng, dường như có một chút ấn tượng. dIendanLQD. Sau khi uống canh giải rượu, những chuyện đã xảy ra cô mơ hồ có chút trí nhớ.
Theo câu thức này, phủ định phủ định bằng khẳng định, có phải chính là…… Em muốn anh?” Phó Thần Thương không nhanh không chậm phân tích cho cô nghe.
Anh…… Anh quả thật là cưỡng từ đoạt lý!
Khi Tống An Cửu cho là đây đã là chuyện vô sỉ nhất, Phó Thần Thương tiếp tục đổi mới ghi chép ——
Uống rượu 1000, còn nhớ chứ?
Giận dữ này chưa tiêu giận dữ khác lại nổi lên, Tống An Cửu bùng nổ, Anh lừa gạt em! Anh rõ ràng đã đồng ý với em lần này không phạt tiền!
Chuyện quan trọng này cô đương nhiên phải nhớ rõ. Từ lúc đi uống rượu cô đã tính toán xong rồi, bất kể xuống nước như thế nào cũng phải xóa 1000 này.
Cho nên không phải để em dùng cách khác để đền bù sao? Còn thiếu ba lần.” Phó Thần Thương nói đến đương nhiên, không hề có cảm giác có tội.
Tống An Cửu nằm rạp té quỵ xuống đất, tay run run chỉ anh nói không ra lời. . . . . .
Tên khốn này không chỉ có khái niệm lén tráo đổi, còn được một tấc lại muốn tiến tới một thước. . . . . .
Đúng