Biến, tôi nói là bệnh viện số một, bệnh viện số một, chính là một trong một hai ba bốn năm ấy! Bệnh viện số hai ba bốn năm gì cũng được, tóm lại tớ không đi bệnh viện số một!
Bụng quặn đau, khó chịu cô sắp chết, nhưng vừa nghĩ tới Tô Hội Lê ở bên trong, có thể Phó Thần Thương cũng ở đây, cô càng khó chịu.
Thẩm Hoán thật hết cách với cô rồi, Đến lúc này còn để ý đến một hai ba bốn năm gì! Lại nói bệnh viện số bốn là bệnh viện điên đấy? Đừng nói là rất thích hợp với chị!
Dù sao tôi không đi! Nói không đi là không đi!
Nhìn sắc mặt cô vàng vọt, đứng cũng không vững còn ầm ĩ ở đằng kia, Thẩm Hoán quýnh lên, định trực tiếp bế cô lên chạy vào bệnh viện.
Thật may An Cửu cũng không còn hơi sức phản kháng, nếu không còn làm ầm ĩ nữa.
Xét nghiệm máu, sau đó truyền nước biển, vẫn bận rộn đến hơn mười giờ, vào lúc này nhiều người, không có giường bệnh, An Cửu chỉ có thể kéo cây treo bình nước biển ngồi ở hành lang bệnh viện, cơ thể luôn run rẩy, còn sốt nhẹ, cả người như hoa bị hút sạch nước. . . . . .
Trận giày vò này. . .
Thật là lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào, lần lĩnh ngộ này phải trả giá không nhỏ, hiển nhiên mất một tầng nước.
A! Lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào. . . . . . An Cửu khàn giọng hừ hừ.
Thẩm Hoán nhìn cô run rẩy, cởi áo khoác xuống phủ ở trên người cô, Đã như vậy rồi! Còn hát nữa!
Trên mặt An Cửu mang vẻ phái lý luận triết học, Nếu không có một trận lạnh thấu xương, sao được hương mai xông vào mũi, không phá kén, sao thành bướm, không dục hỏa, sao sống lại. . . . . .
Thẩm Hoán nghe không nổi nữa, Được được được! Ăn quá no mà thôi đừng nói mà để bản thân thở ra nhiều hơn!
Còn không phải là cậu làm hại!
Đúng là do em làm hại! Em không nên phớt lờ chị, nên luôn đếm xem rốt cuộc chị ăn bao nhiêu! Ăn ngon cũng không thể ăn như vậy! Không biết còn tưởng rằng chị có thù với con cua nữa!
Đây không phải là không cẩn thận xem con cua là Phó Thần Thương sao. . . . . .dI3ndAnLQĐ
An Cửu ôm bụng nửa nằm ở trên ghế dài lăn hai vòng, đặc biệt vô sỉ yêu cầu, Bụng của tôi đau, cậu đi mua miếng sưởi ấm cho tôi!
Thật là đời trước thiếu nợ chị! Tốt nhất chị nên chờ ở chỗ này đừng chạy đi đâu, chờ em trở lại! Thẩm Hoán cam chịu số phận làm chân chạy cho cô.
Nếu không phải vào lúc này cô thật sự bị đau nằm một chỗ, chắc chắn sẽ ngồi dậy, ngộ nhỡ dáng vẻ này của mình bị Phó Thần Thương thấy được, vậy thì quá mất mặt.
Khi An Cửu thấy mấy cô y tá nhỏ đang bàn tán xì xào phía trước thì có một loại dự cảm chẳng lành.
Thật sự là anh ấy? Thật sự vào lúc này mỗi ngày sẽ tới ư?
Thật! Cậu đợi chút