Trước mắt là tòa cao ốc của Phó thị cao trăm mét tưởng như chọc vào mây trời. Những tấm thủy tinh màu đen được lắp ghép với nhau thật chỉnh tề phản chiếu sắc xanh thẳm của bầu trời, dưới sự chiếu rọi của mặt trời, ánh nắng khúc xạ hắt ra thứ ánh sáng rực rỡ giống như kim cương, tương đối khí thế
Phạn Phạn ngước cái đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé siết chặt viên kẹo đưa lên trước trán, kêu Oa một tiếng, Bạt Bạt, thật là cao!
Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Thần Thương bỗng nhiên trở nên nhu hòa, ánh mắt nhìn xuống con gái đầy vẻ cưng chiều.
Hai đứa trẻ cùng mặc bộ quần áo trẻ em có cùng kiểu dáng, chỉ khác nhau về màu sắc, một màu phấn hồng, một màu lam nhạt, lưng đeo chiếc ba lô nhỏ, bàn tay nhỏ nằm gọn trong bàn tay vừa rộng vừa dày của ba ba, hai bên trái phải, cùng đi vào theo.
Phó Thần Thương dắt hai bé con, dịu dàng cố ý thả chậm bước chân, đi cùng các con. Trên đường đi, không ngừng có nhân viên cung kính khom lưng chào: Xin chào Tổng giám đốc!”. Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều mang vẻ kinh ngạc sửng sốt, cứ dừng lại ở trên người hai ŧıểυ bảo bối rất dễ thương, lưu luyến mãi không thôi.
Nếu như không phải Phó Thần Thương đang ở chỗ, sợ rằng những thành phần dân chúng luôn thích những sinh vật đáng yêu, đã trực tiếp nhào tới bắt chuyện với những đứa trẻ kia rồi.
Trời ơi! Đây chính là cặp song thai Long Phượng trong truyền thuyết của nhà họ Phó phải không? Không thể ngờ rằng thật sự là như vậy! Thật sự là rất đáng yêu!
Khó trách phu nhân trước kia lại được tổng giám đốc của chúng ta cưng chiều như vậy. Thậm chí làm cho một người khiêm tốn như tổng giám đốc của chúng ta không tiếc thổ lộ trước mặt mọi người như vậy. Nghe nói ngay cả lão phu nhân khó trị như vậy cũng không thể không đối xử tốt với cô ấy được! Hiện tại vấn đề có vào trong nhà họ Phó hay không, thực sự chỉ cần cô ấy đơn giản gật đầu nhẹ một cái!
Chẳng phải như vậy hay sao! Mẫu bằng tử quý (*), thật là có phúc lớn… Vẫn chính là người kia nhỏ giọng nói vẻ đầy cảm thấy khái, tiếp tục bát quái nói: Tôi xem vị lão đại của nhà họ Phó kia căn bản là không đùa đâu, tổng giám đốc người của chúng ta là người tốt số, ngay cả người thừa kế cũng linh hoạt vui vẻ có thể giao tiếp trơn tru như vậy. Lời đồn đãi lúc trước căn bản không đáng tin cậy chút nào, chung quy trong khoảng thời gian qua không thấy bóng dáng tổng giám đốc đâu, sợ là ngài đang ở nhà dỗ dành con trai con gái của mình mà thôi…”
(*) Mẫu bằng tử quý: Mẹ được phú quý vinh hiển nhờ con.
Đối với tình huống bị vây quanh nhìn ngó như vậy, Đoàn Đoàn đã sớm bình thản, còn Phạn Phạn vào lúc này lại không rảnh để quan tâm đến sự chú ý của người khác. Một tay cô bé đang được ba dắt, trong tay kia lại đang nắm chặt viên kẹo. Phạn Phạn thật sự rất muốn ăn viên kẹo này, nhưng mà cô bé lại không thể rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của ba được. Chỉ có một cái tay thì không có cách nào để bóc cái giấy gói kẹo ra. Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, Phạn Phạn lộ rõ vẻ cực kỳ rối rắm…
Phó Thần Thương liếc thấy vẻ mặt đầy rối rắm của con gái, thiếu chút nữa anh đã bật cười thành tiếng. Mặc dù trên thực tế anh cũng không cười ra thành tiếng, nhưng mà nụ cười lại hiện rõ ràng trên mặt như vậy, cũng đã đủ khiến những nhân viên từ khi vào công ty tới nay chưa từng nhìn thấy ông chủ của mình cười, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Thì ra là ông chủ cũng biết cười, hơn nữa khi cười lên quả thực nhìn thực rất mê người…
Ở giữa một đám các cô gái trẻ liên tiếp kêu lên những tiếng kêu nho nhỏ đè nén, đầy sự hưng phấn, Phó Thần Thương liền dừng bước. Anh tạm thời buông tay của hai đứa trẻ ra. Tiếp đó anh cầm lấy chiếc kẹo vẫn đang nằm trong bàn tay nhỏ của con gái, ưu nhã lột chiếc giấy bọc ra. Ánh mắt của cô nhóc chớp chớp, chợt lóe lên thứ ánh sáng trong veo, khi anh tự tay đút viên kẹo vào trong miệng của cô bé.
Yêu Bạt Bạt nhất… Phạn Phạn không hề keo kiệt khi biểu đạt sự sùng bái và yêu thích ba ba của mình chút nào.
Trước mắt thân hình cao lớn, chỉ cần một ánh mắt nhìn qua đã lập tức hiểu ngay được tâm ý của bé, sau đó dịu dàng giúp bé bóc giấy gói kẹo ra, nhất định ba ba chính là thiên thần của Phạn Phạn!
Phó Thần Thương bày tỏ sự cực kỳ hưởng thụ.
Đoàn Đoàn ở một bên nhìn em gái của mình đầy vẻ bất đắc dĩ. Cậu bé đỡ lấy trán, nét mặt hiện rõ vẻ Thật hết cách với em .
Phó Thần Thương dẫn hai đứa trẻ đi vào trong thang máy dành riêng, đi lên trên lầu mười tám. Vừa tới cửa phòng làm việc liền nhìn thấy Phó Hoa Sênh nghênh đón, nhào tới về phía anh đầy vẻ hung thần ác sát, Khốn kiếp, anh vẫn còn biết trở lại hay sao, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy…
Hiển nhiên là giọng nói mang đầy sự trách cứ đối với người bạc tình, người trợ lý trẻ ở phía ngoài cửa nghe được, đầu đầy vạch đen.
Phó Hoa Sênh còn đang định tiếp tục tố cáo, lại hậu tri hậu giác phát hiện ra có hai đứa trẻ đứng ở bên cạnh Phó Thần Thương,liền kinh ngạc ngẩn ngơ, A Liệt… Tại sao anh lại đưa hai nhóc tì đến nơi này vậy?
Hôm nay An Cửu bận công việc, ở nhà không có ai chăm sóc bọn trẻ. Phó Thần Thương đáp lại vẻ tùy ý.
Bốn người cùng nhau đi vào phòng làm việc của Phó Thần Thương. Người trợ lý trẻ đẩy cửa đi vào hỏi Phó Thần Thương có cần thứ gì hay không.
Phó Thần Thương hỏi ý kiến hai đứa trẻ, Muốn uống cái gì.
Đoàn Đoàn: Nước xoài.
Phạn Phạn: Nước Dâu tây.
Phạn Phạn nói xong lại lấy ngón tay chọc chọc vào Phó Thần Thương, Bạt Bạt, con còn muốn có thêm một ly kem, có được hay không ạ?
Phó Thần Thương gật đầu, Dĩ nhiên.
Đoàn Đoàn có muốn không?
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, Không nên quá ngọt.
Phạn Phạn đối với cách thưởng thức của anh mình, bày tỏ thái độ rất khinh thường, lầu bầu, Kem mà không ngọt, ăn làm sao mà ngon được, anh à, anh thật là kỳ quái…
Một ngày không ăn đồ ngọt thì không thể sống nổi, thật không khoa học chút nào! Đoàn Đoàn mặt không thay đổi phản bác lại.
Lúc trước trong phòng làm việc chỉ cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo nặng nề, giờ đây có thêm hai đứa trẻ tới liền trở nên ấm áp vui vẻ. Phó Thần Thương tâm tình rất tốt nhìn hai đứa trẻ trước mắt, ngay cả với người trợ lý trẻ thái độ cũng trở nên tương đối hòa nhã, Một ly nước xoài, một ly nước dâu tây, một ly kem chocolate, một ly kem matcha, cám ơn.
Vâng, ngài chờ một chút! Người trợ lý trẻ cảm nhận được sự hòa nhã kia vừ mừng vừa lo, lập tức lui ra ngoài.
Này, này, này! Vì để cho kịp tiến độ em cũng còn vẫn chưa ăn uống gì đó, sao anh cũng không hỏi em một chút! Phó Hoa Sênh bất mãn nói oán trách, sau đó gọi người trợ lý trẻ trở lại, bảo với cô cho mang đến cho mình một phần đồ ăn.
Phạn Phạn chớp chớp hàng mi, đưa mắt nhìn người trợ lý đang đi ra ngoài, cô bé cũng muốn ăn cơm…
Đoàn Đoàn không biến sắc nhéo một cái lên trên cánh tay mềm mại đầy thịt của em gái, lên giọng nhắc nhở Em thật sự không được phép ăn nữa đâu. . Bình thường coi như Phó Thần Thương luôn thu xếp việc ăn uống và vận động đều rất hợp lý, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của cô bé, cũng không thể nào chống cự nổi, liền cắn luôn cô bé một miếng…
Thu xếp cho hai nhóc tì kia vào chơi ở bên trong phòng nghỉ ngơi, lúc này Phó Thần Thương và Phó Hoa Sênh mới bắt đầu vào công việc kết luận khâu kết thúc của công việc. Phần lớn những công việc này đều cần Phó Thần Thương tự mình xem qua, không có bao nhiêu công việc cần Phó Hoa Sênh giải quyết. Cho nên rốt cuộc Phó Hoa Sênh cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa ăn cơm, vừa nghe người phụ trách bộ phận phát triển báo cáo lại công việc.
Công việc bận rộn đến buổi chiều, cuối cùng sự việc của cả một giai đoạn kết thúc bằng một câu tuyên bố.
Phó Hoa Sênh đối với hiệu suất làm việc đáng sợ của Phó Thần Thương ma quỷ, liền chắc lưỡi không ngừng. Anh cho là ít nhất còn phải cần đến một