Trừ vài dụng cụ phức tạp ra, cả phòng cũng không khác phòng ngủ bình thường mấy.
An Cửu ngồi xuống mép giường, cảm giác như ngồi trên bông. Ah? Quả nhiên vẫn không giống. . . . . .
Mặc dù thoạt nhìn giống nhau, nhưng mỗi thứ đều được cố ý thiết kế tỉ mỉ.
Hình như trong không khí còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi này. . . . . . Rất quen thuộc. . . . . .
An Cửu tùy ý nhìn xung quanh, trên kệ có treo một chiếc áo khoác màu đen, chiếc áo khoác này. . . . . Thật quen thuộc. . .
An Cửu đứng dậy đi tới, lấy chiếc áo khoác xuống, nhìn vào cổ áo, quả nhiên không có gì cả, quần áo của Phó Thần Thương đều được đặt may bằng thủ công cao cấp, không có nhãn hiệu, hơn nữa còn là thiết kế độc quyền, mấy ngày trước còn thấy anh mặc, sẽ không nhận lầm đâu.
An Cửu càng nghĩ càng thấy kì lạ, mặc dù biết mình tự ý xem xét đồ của người khác là không tốt, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ vào túi áo khoác, ngay sau đó liền sững sờ. . . . . .
Rút tay ra, trong lòng bàn tay có mấy viên kẹo mừng nhiều màu sắc khác nhau.
An Cửu cầm áo khoác kinh ngạc ngồi ở mép giường, tại sao áo khoác của Phó Thần Thương lại xuất hiện ở đây? Mặc dù anh có quen Thẩm Hoán, nhưng bây giờ không có lý do để xuất hiện ở chỗ Thẩm Hoán mới đúng.
Trong lúc vô tình thấy dưới gối có vật gì đó, An Cửu rút ra nhìn, là ảnh cưới năm năm trước của cô, trong bức ảnh này, cô mặc áo ngủ, đang ngủ say. Tấm hình này đã rất cũ rồi, trên bức ảnh có dấu vết như được ai đó thường cầm trong tay vuốt ve. . . . . .
Trong đầu An Cửu không thể nào suy nghĩ được, nghĩ tới một khả năng, nhưng lại cảm thấy thật sự không thể nào, chỉ có thể chờ Thẩm Hoán ra ngoài, hỏi cậu ta thì mới biết rõ được.
An Cửu khó mà ngồi yên, chạy đến phòng khám của Thẩm Hoán và Tiết Hạo, đi qua đi lại ngoài cửa chờ bọn họ ra ngoài.
Lúc cô đang bồn chồn không yên, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Thẩm Hoán vỗ vai Tiết Hạo: Ha ha, bệnh nhân của tôi nhiều vô số kể, vấn đề gì cũng có, trường hợp của anh không đáng ngại, không cần quá lo lắng. Chỉ là, bởi vì là di chứng ảnh hưởng từ lúc dậy thì, nên khó mà ý thức được, muốn trị liệu tốt thì phải tốn thêm một ít thời gian, cứ làm theo lời tôi hướng dẫn trước đã.
Liên quan đến cá nhân riêng tư, tôi sẽ không hỏi nhiều. Bác sĩ Thẩm rất chuyên nghiệp, tin rằng nhất định anh có thể sớm ngày khỏi hẳn! An Cửu an ủi.
Thật ra thì lúc mới đầu, anh không rõ thái độ em đối với anh là gì, nhưng chỉ vì sự ích kỷ của mình mà không buông tha em, trong khoảng thời gian này, thật sự đã làm phiền em nhiều rồi. . . . . Tiết Hạo nói tiếng cám ơn, vẻ mặt khổ sở: Em yên tâm, cho dù không trị khỏi, anh cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa.
An Cửu liếc nhìn Thẩm Hoán, quả nhiên tên này thật sự có tài.
Không không, bạn học cùng lớp với nhau, giúp đỡ nhau là điều nên làm, về sau mọi người vẫn là bạn bè. Nếu bác sĩ Thẩm cần tôi giúp đỡ gì, nhất định sẽ hết sức phối hợp.
Thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, An Cửu khách khí trả lời.
Tiết Hạo lại nói tiếng cám ơn: Vậy anh đi trước, còn cô Tống thì sao?
À, em ở lại tán gẫu với bác sĩ Thẩm một lát.
Vậy được, hẹn gặp lại. Tiết Hạo nhìn cô thật chăm chú, thở dài, xoay người rời đi.
Bye bye~”
Sau khi tiễn Tiết Hạo rời đi, An Cửu không trì hoãn thêm giây nào, liền lôi Thẩm Hoán vào phòng thôi miên, đè xuống giường.
Thẩm Hoán bắt chéo tay che trước ngực mình, giả vờ như dân nữ sắp bị cưỡng hiếp: Chị. . . . . . Chị muốn làm gì? Trong lòng em đã có đối tượng rồi. . . . . .
Khóe miệng An Cửu giật giật, nhìn dáng vẻ giả vờ của cậu ta, sau đó ném áo khoác lên đầu cậu ta: Cậu giải thích xem, đây là chuyện gì?
Thẩm Hoán gạt chiếc áo xuống khỏi đầu, cười khan nói: Ha ha ha. . . . . . Chỉ là một chiếc áo khoác mà thôi, không thể chứng minh được là của anh ấy, đúng không nào. . . . . Ha ha ha. . . . . .
An Cửu khoanh tay, nhìn từ trên xuống: Cậu tưởng tôi ngốc sao?
Sau đó Thẩm Hoán lệ rơi đầy mặt, ý thức được mình nói sai, câu nói vừa rồi chẳng khác nào không đánh đã tự khai.
Chuyện này cậu ta đã nén trong lòng quá lâu, mỗi khi thấy cô lần nào đều bứt rứt không yên lần đó, không chỉ bởi vì bản thân là bác sĩ, có trách nhiệm phải giữ bí mật của bệnh nhân, mà Phó Thần Thương đã cảnh báo không được nói chuyện này cho An Cửu biết, cậu ta có thể làm gì đây?
Thật ra thì, mới vừa rồi bảo An Cửu đến phòng thôi miên nghỉ ngơi, không phải là thuận miệng, mà là cố ý nói.
Vốn Phó Thần Thương đã lâu không tới, cậu mới yên tâm không tiếp tục lăn tăn vì chuyện này nữa, nhưng đau đầu là Phó Thần Thương lại bắt đầu tái phát bệnh, thậm chí còn có khuynh hướng nghiêm trọng hơn trước kia.
Cậu vẫn luôn lo lắng, cộng thêm hôm nay thấy An Cửu dẫn Tiết Hạo đến đây, hiểu lầm cô có gì đó với Tiết Hạo, đồng thời cũng hiểu ra những ngày qua bệnh tình của Phó Thần Thương tái phát là có liên quan đến chuyện này, nên cậu mới cố ý nhắc nhở An Cửu, nhưng chưa chắc rốt cuộc An Cửu có phát hiện ra không.
Bây giờ nhìn lại, có còn phát hiện nhiều hơn dự liệu của cậu. . . . . .
Cậu có lời gì muốn nói không? An Cửu hỏi.
Thẩm Hoán gãi gãi đầu, ý bảo cô ngồi xuống: Nói, em nói, nói hết tất tần tật, được chưa?
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, mặc dù tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân, nhưng cậu cũng là vì tốt cho bệnh nhân mà.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hoán vững tâm hơn, sắp xếp