Nửa đêm.
Đã không biết là lần thứ mấy tỉnh lại trong trống rỗng và máu tanh chưa từng có giới hạn cuối…
Cô gái trong mộng máu me khắp người nằm trên bàn mổ, anh đứng cách một bước, nhưng không cách nào đi tới nửa bước, càng đi tới càng lùi về phía sau…
Trơ mắt nhìn đôi tay trắng bệch của cô tự mình nâng một đống máu thịt mơ hồ hiện lên trước mắt anh…
Cô nói, Phó Thần Thương, đời này của tôi, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh…
Vì vậy, mặt đất dưới chân biến mất, anh bắt đầu rơi xuống tại chỗ…
Máu tanh trong mộng không bao giờ phai màu, ngay cả thời gian cũng chùi rửa không bao giờ hết…
Giấc mộng giống như hình với bóng với hít thở không thông trong nước, anh chống tay ngồi bật dậy, bàn tay anh luồn vào trong tóc ướt mồ hôi, thở dốc nặng nề, lục lọi đầu giường, trong hỗn loạn truyền đến tiếng lọ thuốc lăn dưới nền, tiện tay sờ một lọ, lập tức đổ ra mấy viên nuốt khô xuống, dựa vào đầu giường…
Cả đêm không thể ngủ nữa.
“Sáng sớm trời còn chưa sáng! Cho dù mẹ muốn nhìn anh ấy cũng không cần sớm như vậy! Mẹ nhìn sao Bắc Đẩu trên trời đêm coi! Anh hai khẳng định còn đang ngủ! Mẹ, mẹ thật là, đang êm đẹp làm gì mà trời chưa sáng lại đột nhiên chạy tới!”
“Mẹ không yên lòng, không ngủ được!”
“Anh hai không có chuyện gì! Kiểu thể chất biến thái kia…”
“Con mới biến thái! Ai cho con nói anh trai mình như vậy?”
“Con biến thái chỗ nào? Có người nói con trai mình như mẹ sao?”
Hai người nhao nhao ầm ĩ đứng trước cửa biệt thự mở cửa.
Mới vừa bước vào một bước, Phó Hoa Sênh dùng ốc tay áo che mắt che mũi lui ra, “Tìm đường chết rồi…”
Phùng Uyển hốt ha hốt hoảng gạt mùi khói rượu nồng đậm đi vào phòng.
Tàn thuốc, chai rượu, giấy… Một phòng xốc xếch.
Bởi vì chán ghét người xa lạ tiến vào không gian của mình, từ trước đến giờ anh không cần người dọn dẹp theo giờ, đều tự thân tự lực, vậy mà hôm nay, nơi này không biết đã bao lâu không dọn dẹp rồi.
Sau khi li dị, liền không thấy tung tích An Cửu.
Ở bệnh viện phá thai xong, hai người liền đi cục dân chính làm thủ tục, làm xong thủ tục ra ngoài, anh đỡ cô ngồi xuống ven đường, cô muốn uống nước, anh liền đi mua, khi trở về, cô đã biến mất không thấy, không để lại đôi câu vài lời…
Anh đứng tại chỗ, nhẹ nhàng như gió thổi, không hề kinh ngạc chút nào, hình như đã sớm đoán được, cô sao mà dịu dàng nói với anh, “Phó Thần Thương, em muốn uống nước, đi mua giúp em có được không”, cho dù biết cô cố ý tách khỏi mình, nhưng sao có thể từ chối dịu dàng này? Uống rượu độc giải khát, không cách nào từ chối…
Sau này, mua một căn biệt thự ở Thành Bắc, lại không đi qua Lãng Hi Viên và nhà cũ nữa.
Đã qua một năm, ông cụ lục tục giao quyền, cho đến bây giờ, anh đã không thể nghi ngờ là người nắm quyền thực tế của tập đoàn Phó thị.
Ngày đó, một bước sai lầm, thua cả ván bài, cổ phần, quyền thừa kế, tài sản…
Không nghĩ tới, kết quả đúng là một bước ngoặt, tính toán bên chỗ lão đại hoàn toàn thất bại.
Rốt cuộc được đến thứ anh muốn, nhưng lại trả giá cao mất đi con cờ nhỏ bé.
Phùng Uyển đau lòng gần như rơi lệ, vừa thu dọn nhà, vừa nghẹn ngào, “Mẹ biết ngay có thể như thế này… Nếu không phải tới đây lúc này, sao có thể nhìn thấy dáng vẻ này của nó…”
Phó Hoa Sênh gãi gãi đầu, đi vào phòng ngủ, lọ thuốc và chai rượu đầy đất lăn lóc ở chung một chỗ, nhìn thấy mà ghê.
Trên giường, Phó Thần Thương tỉnh, nửa dựa vào đầu giường, không mặc áo, chăn thật mỏng chỉ vẻn vẹn đến eo, thấy bọn họ đi vào, chỉ hơi nhướn mí