Phản ứng mang thai của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng, lẽ ra ban đầu cô chỉ cần phải ứng phó với ba người, nhưng sau khi cả nhà Phó Cảnh Hi đến đây, thì lại nhiều thêm ba người, trừ phi cả ngày cô đều ở trong phòng, nếu không thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị phát hiện, mấy ngày nay lúc nào cô cũng phải đề phòng rất là mệt mỏi.
Nhưng lúc này đây, chồng của cô lại đang ở bên người phụ nữ khác.
Rõ ràng đã đến mức độ này rồi, cô vẫn còn không cam lòng, không chịu từ bỏ.
Cô cực kỳ ghét bản thân trở nên yếu đuối như vậy.
Nhưng mà, nhìn ảnh cưới ở trong phòng, người ở trong tấm ảnh là chồng của cô, ở đây là nhà của cô, có trưởng bối luôn yêu thương cô, có một em chồng luôn luôn làm ra sai lầm ngu ngốc, còn có, sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô. . . . . . Cô thật sự rất lưu luyến cảm giác ấm áp này. . . . . . Sao có thể dễ dàng từ bỏ vậy được.
Anh cắt đứt dây tơ hồng rời đi không chút lưu luyến, để lại cô tự trói buộc mình, không tìm được lối thoát.
Nếu như bà nɠɵạı cô còn sống thì tốt rồi, bà nhất định sẽ chỉ cô phải làm như thế nào. . . . . .
Lúc trước, khi cô sắp từ bỏ mọi thứ, là bà nɠɵạı mắng cho cô tỉnh.
Nhưng bây giờ, không còn người nào có thể dạy cô phải làm thế nào. . . . . .
--- ------
An Cửu che kín cả người đi xuống lầu.
Lúc này cha chồng cô đang đánh cờ với Phó Hoằng Văn, Tô Nhu đang pha trà, Phó Cảnh Hi thì không có ở đây, Phó Hoa Sênh giờ này chắc vẫn còn ngủ, Phùng Uyển đi từ trong nhà ra, thấy cô xuống lầu, bộ dạng giống như muốn đi ra ngoài, bà hơi khẩn trương hỏi cô, Con định ra ngoài hả?
An Cửu gật đầu: Con đi viếng mộ bà nɠɵạı.
Bên ngoài đang có tuyết, hay để lúc khác rồi đi? Phùng Uyển khuyên cô.
Đi đi. Để Khiêm Nhân chở con đi. Phó Chính Huân đã lên tiếng, Phùng Uyển không dám có ý kiến gì nữa.
Giúp ta gửi lời thăm hỏi bà nɠɵạı con . Trước khi cô đi, ông thở dài nói.
Mấy năm nay, ông không dám đi gặp bà nɠɵạı cô lần nào. . . . . .
An Cửu đáp lại, rồi đi ra cửa.
Tô Nhu ngước nhìn bóng dáng An Cửu rời đi, bình thản rót trà cho Phó Chính Huân và chồng cô.
--- ------
Tuyết không lớn lắm, chầm chậm rơi xuống, không nhanh cũng không chậm, cả thế giới dường như đều trở nên chậm lại một nhịp.
An Cửu mệt mỏi dựa đầu lên cửa sổ xe hơi, lười biếng không muốn cử động, sau đó xe đột ngột thắng lại, bên tai cô truyền đến âm thanh chói tai.
A . . . . . . Anh Thôi thật ngại quá! Tuyết rơi nên đường hơi trơn! Kỷ Bạch nhận ra đây là xe của Thôi Khiêm Nhân, xin lỗi lại gần đốt cho anh điếu thuốc.
Thôi Khiêm Nhân mở cửa xe đi ra, không nói gì liếc anh ta một cái, tiếp theo kiểm tra sơ bộ tình trạng của xe, ở bên hông xe có một vết xước dài, tệ nhất là, tất cả kính chiếu hậu đều bị đụng bể, nếu vẫn tiếp tục chạy trong thời tiết này thì rất nguy hiểm.
Kỷ Bạch xấu hổ gãi đầu, Ưm, việc này, xem như là lỗi của em!
Thôi Khiêm Nhân rít thuốc lá một hơi, Tất nhiên là lỗi của cậu rồi, nhóc con, gấp gáp như vậy bộ muốn đi đầu thai hả?
Kỷ Bạch ngượng ngùng cười, trả lời anh, Tại em đang có việc gấp. . . . . .
Ngay lúc này, An Cửu hạ cửa xe xuống, Có việc gì vậy?
Thôi Khiêm Nhân nhức đầu trả lời cô: Kính chiếu hậu bị bể rồi.
Thấy người ngồi trong xe là Tống An Cửu, sắc mặt Kỷ Bạch hơi biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, Chị dâu đi đâu vậy? Để em chở chị đi được không, biết đâu lại thuận đường với em!
Kỷ Bạch mặc một bộ âu phục màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng, rõ ràng là đang đi tham dự tang lễ .
Nghe anh ta nói vậy, An Cửu trong nháy mắt liền hiểu ra, hèn chi lúc cô nói muốn ra ngoài Phùng Uyển lại lo lắng như vậy, còn khuyên mình lúc khác hẵng đi, thì ra bà cho rằng cô dùng bà nɠɵạı làm cớ để đến tang lễ ba của Tô Hội Lê gây sự?
An Cửu khẽ mỉm cười, Anh nói không sai, thuận đường mà.
Biết rõ hôm nay là tang lễ của Tô Viễn thì sao, liên quan gì đến cô, sao cô lại vì tang lễ của người khác mà không đi viếng bà nɠɵạı nữa.
Thôi Khiêm Nhân suy nghĩ một hồi cũng đành đồng ý, Vậy nhị thiếu phu nhân, tôi đi sửa xe trước, đợi lát nữa tôi đổi chiếc xe khác rồi qua đón cô.
Không cần phiền phức vậy đâu, tự tôi trở về là được. An Cửu nói.
Anh yên tâm đi, tôi giúp anh đưa chị ấy về còn không được sao? Kỷ Bạch vừa nói vừa mở cửa xe cho An Cửu.
Cậu chạy chậm một chút. Thôi Khiêm Nhân dặn dò cậu.
Biết rồi! Tay lái của em rất vững anh yên tâm đi!
Đây không phải là vấn đề tay lái vững hay không.
Càng lúc càng dài dòng! Kỷ Bạch vừa nói thầm vừa khởi động xe.
Nhìn thấy anh ta chạy với tốc độ chậm, Thôi Khiêm Nhân mới yên tâm thu hồi tầm mắt.
Nhưng thực ra, vừa rời khỏi tầm mắt của Thôi Khiêm Nhân, Kỷ Bạch liền tăng tốc độ chạy.
Nhưng mà, dù cho anh chạy nhanh thế nào, bộ dạng An Cửu vẫn thờ ơ, không thèm quan tâm, thậm chí cô còn ngáp một cái, chỉ hơn 100 km mà thôi, trước đây cô chạy tới 300/400 km đã sớm quen rồi, vì thế sao cô lại để ý cái tốc độ này?
Kỷ Bạch thấy cô không sợ chút nào, cảm thấy tẻ nhạt, cho nên anh chạy chậm lại, Chị thật không thú vị.
Là anh quá nhàm chán.
. . . . . .
Con đường này hình như không phải đến nghĩa địa.
Đúng vậy. Kỷ Bạch không hề giấu diếm trả lời.
Kỷ Bạch vừa nói vừa dừng xe trước một quán cà phê.
Kỷ Bạch vòng qua kia mở cửa cho cô, An Cửu vẫn ngồi yên không định bước xuống xe, nhíu mày hỏi anh như vậy là có ý gì.
Mời chị uống một ly cà phê, chị không nể mặt à?
“Không phải anh đang vội sao?
Bây giờ thì không. Kỷ Bạch không có ác ý mỉm cười.
An Cửu cũng đáp lại anh một nụ cười, Anh thấy tôi nên mới không tiếp tục đi nữa chứ gì? Tôi thật không hiểu, thích thì theo đuổi cô ta đi, theo đuổi không được thì đi công kích tình địch của anh, cần gì phải nhìn tôi chằm chằm như vậy?
Kỷ Bạch giận tím tái cả mặt, vịn cửa xe, gằn từng chữ nói: Tống An Cửu, sao cô có thể thản nhiên xây dựng hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của người khác như vậy? Cô may mắn lấy được Phó Thần Thương, cả ngày canh giữ bên cạnh một người đàn ông vốn không hề yêu mình. Cướp đoạt hạnh phúc của người khác như vậy, cô cảm thấy rất đắc ý, rất tự hào sao? Đó là của cô sao?
Cướp đoạt? Cướp đoạt từ tay ai? Từ trong tay của Tô Hội Lê sao? Phó Thần Thương là vật sở hữu của cô ta sao? Anh nghĩ rằng Phó Thần Thương là một vật chết không có tư tưởng không có đầu óc hay sao? Ai cũng có thể cướp đoạt? Mấy ngày nay cô không ăn được cái gì cả, ăn trước mặt mọi người, trở về phòng liền ói hết ra, bây giờ bị anh ta chất vấn như vậy, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Hơn nữa, dù cho tôi có cướp đoạt, thì đó là cướp đoạt người đàn ông của anh hay sao? Anh ầm ĩ cái gì! An Cửu bước xuống xe, Tôi bây giờ nói nhiều thêm một câu với anh đều muốn tổn thọ, một người đàn ông, còn dây dưa hơn phụ nữ nữa. . . . . .