Bị anh giày vò như vậy, cuối cùng An Cửu cũng tỉnh lại, hai tay nâng đầu anh đẩy ra khỏi người mình rồi thở hổn hển, sau đó cô vẫn giữ tư thế nâng đầu anh, nét mặt ngẩn ngơ hỏi, Phó Thần Thương?
Chứ em cho là ai ? Anh tức giận nhìn cô chăm chú, hơi thở nóng rực của anh gần như thiêu cháy làn da cô.
An Cửu trừng mắt nhìn anh, tay cô vừa buông lỏng, anh liền nhân cơ hội tiến lại gần cúi người xuống hôn cô mãnh liệt, một bàn tay giữ chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại mạnh mẽ xoa nắn làn da càng ngày càng mềm mại mịn màng của cô . . . . . .
Trong chớp mắt liền có một vật cứng rắn nóng rực đặt kế bên chân cô sẵn sàng vận động. Nhìn thấy anh sắp mất kiềm chế, An Cửu thức thời im lặng. Cô biết lời cô nói sẽ làm anh kích động, nhưng cô không ngờ sẽ làm anh giận dữ đến như vậy.
An Cửu ngoan ngoãn một cách kỳ lạ nằm ở dưới người anh không hề nhúc nhích, bởi vì cô biết lúc này mà phản kháng lại anh thì không khác gì tự tìm đường chết.
An Cửu nhu thuận nên hai tay cô được tự do, sau đó cô liền vươn tay ra sau lưng anh, vỗ nhẹ từ trên xuống dưới, hơn nữa nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh, lồng ngực vốn đập kịch liệt của Phó Thần Thương thật sự hơi dịu đi, lực nắm chặt eo cô cũng không mạnh như trước nữa.
Ổn rồi ổn rồi. . . . . . Giọng điệu cô như là đang dỗ dành con nít không hiểu chuyện vậy.
Thậm chí anh còn nổi giận với gấu bông nữa ư? Lại còn giận đến như. . . . . . vậy
Anh nghĩ em ngu ngốc à, hy vọng nhìn thấy hình ảnh không đứng đắn của anh và cô gái khác. . . . . .Em chỉ muốn hiểu rõ trái tim của anh mà thôi, anh không nói gì hết, em đành phải dùng biện pháp của em để tìm hiểu. . . . . .Ai bảo anh cùng bạn gái cũ hơn nửa đêm còn cô nam quả nữ ở chung một phòng . . . . . . Buổi tối trở về em cũng chỉ có thể ôm gấu bông. . . . . . Cho dù là anh cố tình muốn chọc giận em thì anh cũng hơi quá đáng rồi. . . . . .
Cô thì thầm bên tai anh kể lể liên tục. Nói xong câu cuối thì giọng cô đã ấm ức đến mức khàn tiếng luôn.
Phó Thần Thương dần dần không di chuyển nữa, anh chôn đầu ở cổ của cô không nói một lời, phát hiện bản thân vậy mà bị cô vừa cứng vừa mềm dụ dỗ đến ngoan ngoãn, anh muốn thoát khỏi, nhưng phía sau lưng anh bị bàn tay cô vỗ nhẹ như vậy nên hoàn toàn không thể chuyển động.
Không biết từ lúc nào, cô sớm đã thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Ngoài cửa, Phùng Uyển đập cửa ầm ầm, Có chuyện gì từ từ mà nói! Thần Thần, con đừng hành động thiếu suy nghĩ!
An Cửu đẩy anh một cái, Phó Thần Thương đang kề cận cô không muốn chuyển động, An Cửu tiếp tục đẩy anh, lúc này Phó Thần Thương mới bất đắc dĩ từ trong chăn đứng dậy mở