“Là Kiều Tang hả?”
An Cửu sửa sang lại bộ đồ ngủ, sau đó mới đi qua đó. Hai người vừa mới lăn lộn trên sô pha một hồi, lúc này quần áo đều có chút xốc xếch.
Tô Hội Lê tháo kính mát xuống, cơ thể run nhẹ, trên mặt đầy vẻ tức giận vì bị lừa, trong mắt đã ngấn lệ, “Cô Tống, cô làm như vậy là có ý gì? Cái gọi là chuyện quan trọng, chẳng qua là muốn để cho tôi thấy hai người yêu thương nhau cỡ nào sao?”
Nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa, sống lưng An Cửu cứng lại – Tô Hội Lê?
Hoàn toàn không ngờ cô ta sẽ xuất hiện vào lúc này.
Mấy ngày nay Kiều Tang vẫn luôn tích cực lập kế hoạch, nhưng bản thân cô thì chưa từng nghĩ tới sẽ đến nơi hẹn, nhưng không ngờ cô ta lại tự mình tìm đến cửa, khiến cô không thể nào tránh được.
Tô Hội Lê nói câu này không đầu không đuôi, thế nên trong một chốc An Cửu không phản ứng được cô ta có ý gì. Ngay lúc này, cửa nhà đối diện mở ra, Kiều Tang bắt đầu mắng như ập vào mặt: “Tô Hội Lê cô bớt không biết xấu hổ lại đi, cái gì mà cô Tống chứ, cô ấy là bà Phó đấy! Rõ ràng là chính cô không có ý tốt chủ động hẹn An Cửu ra gặp mặt, bây giờ tự đưa đến cửa đúng lúc bị Phó Thần Thương bắt gặp, liền vu oan là An Cửu cố tình tìm Phó Thần Thương tới, sau đó lại hẹn cô qua để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô! Làm người sao lại có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ!”
An Cửu nghe Kiều Tang nói xong mới như bừng tỉnh hiểu ra, à, thì ra là như vậy.
Nhưng mà, như vậy thì sao?
Điều mà cô không kiêng dè nhất, chính là Phó Thần Thương hiểu lầm.
Vẻ mặt của Phó Hội Lê bình tĩnh đến nỗi cứ như cô ấy đang kiếm chuyện vô cớ, “Tang Tang, lâu rồi không gặp, em vẫn không thay đổi chút nào.”
Kiều Tang tức đến sắp nổ phổi, “Im miệng, Tang Tang là tên cô có thể kêu được sao!”
Nói xong quay qua Phó Thần Thương, “Phó Thần Thương anh đừng có tin cô ta! Sự thật là bảy ngày trước cô ta tự gửi mail tới muốn gây phiền phức cho An Cửu! Không tin thì anh đọc mail đi……”
Chưa dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt vẫn không chút hoảng hốt như cũ của Tô Hội Lê, Kiều Tang mới nhớ ra có mail cũng vô dụng, Tô Hội Lê dùng một tài khoản nhỏ mới đăng ký để gửi, căn bản không thể chứng minh cái mail đó là cô ta gửi. Kiều Tang ảo não không thôi, sớm biết như vậy thì lúc trước cho dù nghe lời An Cửu trực tiếp nói cho Phó Thần Thương biết cũng tốt hơn tình trạng hiện giờ.
Mặc dù Phó Thần Thương không phải do An Cửu kêu tới, điều này Phó Thần Thương tự hiểu, nhưng An Cửu và Tô Hội Lê, rốt cuộc ai gây phiền phức cho ai thì điều này lại không thể nói rõ.
“An Cửu, cậu nói gì đi chứ!” Kiều Tang sốt ruột đến mức dậm chân.
An Cửu nhìn vào Phó Thần Thương, hồi lâu sau, lười biếng mở miệng: