Sau bữa cơm chiều, Phó Chính Huân gọi An Cửu cùng Phó Thần Thương vào thư phòng.
“Tháng sau An Cửu sẽ phải ra nước ngoài học, trước đó, ta chuẩn bị bổ sung hôn lễ cho các con.
An Cửu cả kinh hóa đá ngay tại chỗ.
Cưới. . . . . . Hôn lễ?
Từ bàn bạc ly hôn đến cử hành hôn lễ, phương hướng chuyển biến của vở kịch này như ngồi cáp treo vậy.
Phùng Uyển nói, Trước đây con một mực giấu giếm thân phận của An Cửu với lý do là lo lắng người ngoài chú ý nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của con bé, nếu hiện tại sắp xuất nɠɵạı rồi, đương nhiên không cần phải lo lắng đến cái này nữa, dù sao cũng là con dâu nhà họ Phó ta cưới hỏi đàng hoàng, bổ sung hôn lễ cũng là phải.
Chỉ vợ chồng Tống Hưng Quốc biết còn chưa đủ, bà muốn chứng minh rõ thân phận của An Cửu với mọi người.
Cô sắp phải ra nước ngoài học nhiều năm, đương nhiên phải dùng liều thuốc mạnh giữ lòng của cô, ổn định quan hệ của cô và Thần Thần.
Chân mày Phó Thần Thương càng nhíu chặt, trong con ngươi thoáng qua cảm xúc không biết tên, Thái Thương bận rộn.
Vội vàng cái gì? Không nói đến việc có nửa tháng, dù cho chỉ có ba ngày, ta cũng có thể chuẩn bị cho các con, lqđ hai người các con chỉ cần chụp ảnh cưới đẹp, cái khác cũng không cần các con quan tâm, những thứ khác ta tự nhiên sẽ chuẩn bị thỏa đáng.
An Cửu yên lặng cúi thấp đầu, hôn lễ, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng thái độ khước từ của Phó Thần Thương giống như dùng búa sắt đập lòng của cô tan tành.
Mẹ. . . . . . An Cửu mở miệng.
Phùng Uyển thân thiết hỏi, Thế nào An Cửu? Con có đề nghị tốt gì? Hôn lễ là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời phụ nữ, mẹ nhất định sẽ thỏa mãn con tất cả.
Coi như xong. An Cửu nói thật nhỏ.
Phùng Uyển cùng Phó Chính Huân đều ngây ngẩn cả người.
Trầm mặc chốc lát, Phùng Uyển cười khan nói, Thế nào nha đầu? Chẳng lẽ không phải con muốn một cuộc hôn lễ long trọng?
An Cửu lắc đầu một cái, nặn ra nụ cười nhìn về phía Phó Thần Thương, Cần gì làm người khác khó chịu.
Thật xin lỗi, con có chút không thoải mái, con đi nghỉ trước.
An Cửu mới vừa đi, Phùng Uyển liền nhìn chằm chằm đứa con nhà mình, Một ngày nào đó mẹ cũng bị con làm cho tức chết!
Phó Chính Huân trầm giọng nói, Mặc kệ con có đồng ý hay không, hôn lễ nhất định phải làm, nếu con không đi, ta sẽ để lão Tam đi!
. . . . . .
Đầu Phó Thần Thương đau như muốn nứt ra rời khỏi thư phòng.
Vốn tưởng rằng mở miệng nói chuyện du học với cô đã là vấn đề khó giải thích nhất, còn có nửa tháng nữa là anh có thể giải thoát, nhưng không ngờ rằng, cây muốn lặng mà không gió chẳng ngừng.
-----
An Cửu một thân một mình nằm ở trên giường, sẽ không mà quản xem bọn họ làm khỉ gió gì thảo luận như thế nào, llêqquýđônn không muốn không quản không hỏi, còn có nửa tháng nữa là có thể rời khỏi tất cả thị phi ở chốn này, là có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Tiếng đẩy cửa vang lên, An Cửu lập tức nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng.
Mép giường lõm xuống một góc, tiếp đó đỉnh đầu cảm nhận được hình như là độ ấm thuộc về lòng bàn tay, nhưng độ ấm kia vẫn treo trên đầu cô, chậm chạp không để xuống.
Cuối cùng, nhiệt độ rút lui, nệm khôi phục hình dáng, tiếng bước chân càng lúc càng xa, chỉ để lại trong không khí mùi thuốc lá.
Từ cái tên đếm ngược hai trăm từ dưới lên, mặc dù là bị Phó Thần Thương buộc phải học tập, nhưng mà, dù sao cũng nỗ lực lâu như vậy, lại đột nhiên được cho biết mục tiêu thay đổi, những điều làm lúc trước đều không có ý nghĩa. . . . . .
Câu nói đầu tiên để cho cô liều mạng thi vào đại học A, một câu nói khác lại để cho cô nói buông tha thì buông tha ra nước ngoài học.
Ý chí, tự do, thậm chí tình cảm, hoàn toàn bị tùy ý nắm trong tay.
Bởi vì, anh cường đại hơn cô.
Bởi vì, cô quá nhỏ bé, không có sức phản kháng.
Thứ duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có cái mà cô tự cho là tình yêu của anh, mà bây giờ mới biết, thì ra cô vốn không hề dựa vào.
Đột nhiên cô nhớ đến ngày đó khi bị Phó Thần Thương phát điên còng trên giường anh để Lục Châu đưa từ điển điện tử cho cô, chẳng lẽ khi đó anh đã bắt đầu có ý định để cho cô học giỏi tiếng Anh rồi đưa cô ra nước ngoài du học?
Hành động mới vừa rồi của anh là có ý gì?
Tâm loạn như ma.
-----
Nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, An Cửu không ngờ đi dạo tiệm sách cũng có thể oan gia ngõ hẹp.
An Cửu nhón chân lên định với quyển sách trên cao, lúc này, sau lưng vươn ra một bàn tay giúp cô cầm xuống.
Nếu như người vươn tay ra giúp là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, không thể nghi ngờ là diễm ngộ, nhưng sau khi xoay người, lqd cô lại nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Huyên.
Trong nháy mắt phim tình cảm nhẹ nhàng biến thành phim kinh dị đáng sợ.
Lâm Huyên nhìn cuốn Tiếng Anh hằng ngày, vui sướиɠ nói: “Nghe nói Phó phu nhân sẽ phải ra nước ngoài học, thật chúc mừng!
An Cửu không khách khí cầm lấy sách, Nghe nói đàn em của Lâm ŧıểυ thư chính là nghệ sĩ đang hồng vì mấy bức hình khiêu dâm mà nổi đình nổi đám trên Internet, cùng vui cùng vui!
Cô. . . . . .
Lâm Huyên, chớ càn quấy. Tô Hội Lê lôi kéo Lâm Huyên, xin lỗi cười với An Cửu một tiếng.
Càng gần tới thành công lại càng phải khiêm tốn cẩn thận, về điểm này, cô ta hiểu nhất.
Lâm Huyên giễu cợt liếc nhìn cô một cái, Không làm khó cũng không náo, đánh rắn giập đầu cũng không có cảm giác thành tựu!
Vừa dứt lời, An Cửu nhận được điện thoại
A lô?
Đang ở tiệm sách.
Ảnh cưới?
Hôm nay?
Tùy tiện, tôi không có ý kiến.
Không cần, tự tôi đi.
Mấy câu nói ngắn, Lâm Huyên vô cùng bén nhạy bắt được ba chữ Ảnh cưới (婚纱照) không tầm thường, l.q.đ có chút khẩn trương thử dò xét nói, Phó phu nhân đây là muốn đi đâu? Cần tôi tiễn một đoạn không?
Thái độ này còn chuyển biến nhanh hơn cả diễn viên đóng phim truyền hình.
Lâm Huyên vốn chỉ đang dò hỏi hộ cô ta (THL), không ngờ