“Nhưng mà, chìa khóa đang ở chỗ của đại ca, tôi không có chìa khóa.” Lục Châu trả lời.
“Vậy anh đi đi.” Tâm An Cửu như tro tàn.
“Vậy tôi đi đây, buổi tối tôi cũng sẽ tới đây đưa cơm cho ngài.”
“Có thể giúp ta mang canh xương tới được không?”
“Cái này. . . . . . Phạm vi thức ăn trong thực đơn của đại ca không cho phéo mang đến.” Lục Châu khổ sở nói.
“Vậy anh đi đi.” Tâm An Cửu càng thêm như tro tàn.
“A đúng rồi, đại ca sợ chị dâu nhàm chán, để tôi đưa cái này cho chị.”
An Cửu nghe vậy vui vẻ cho là điện thoại di động, kết quả hừ hừ lại là điện tử tự điển âm đa͙σ.
-----
Gần mười hai giờ đêm Phó Thần Thương mới trở về.
Mở đèn, thấy An Cửu nằm úp sấp trên giường, cơm tối đặt bên cạnh cũng không đụng đến, từ điển điện tử bị đập bể trên mặt đất.
Phó Thần Thương đi tới: “Tại sao lại không ăn cơm?”
An Cửu trợn to cặp mắt ửng đỏ gắt gao nhìn anh chằm chằm, một câu cũng không nói.
“Cảm thấy không thoải mái hả?”
Phó Thần Thương đưa tay muốn sờ trán của cô, kết quả, vừa mới đến gần, cô đá há to miệng cắn một cái, lqqđ gắt gao dùng sức, rất nhanh máu tươi chảy xuống theo khóe miệng của cô….
Phó Thần Thương cau mày, một tay nắm cằm của cô mới rút tay ra được: “Tống An Cửu, em muốn chết hả?”
Còn tưởng rằng bị nhốt một ngày cô có thể ngoan ngoãn một chút.
Nước mắt tràn mi, An Cửu nói: “Phó, Thần, Phương! Tôi muốn đi nhà vệ sinh! ! !’
Phó Thần Thương lập tức sửng sốt.
Móc cái chìa khóa từ trong ví tiền ra cởi còng tay cho cô.
An Cửu lập tức đụng ngã anh, dùng hết sức chạy nhanh tới phòng vệ sinh.
An Cửu ngồi trên bồn cầu, vừa khóc vừa đi vệ sinh.
“Phó Thần Thương! Cái tên khốn kiếp này. . . . . . Anh đừng trở về! Để tôi ŧıểυ lên giường của anh!”
Phó Thần Thương mệt mỏi vuốt vuốt ấn đường, là anh hồ đồ, không nghĩ đến điểm này.
Lúc An Cửu đi ra vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ, Phó Thần Thương cung không nói một câu, vào phòng tắm tắm, trước khi tắm vẫn không quên nhốt cô lại.
Nửa giờ sau, An Cửu hoảng sợ nhìn Phó Thần Thương lau tóc từng bước một đi đến gần: “Phó Thần Thương, anh không được đến đây, nếu anh cứ tiếp tục bước tới tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Phó Thần Thương nằm bên cạnh cô, cởi còng tay cho cô, ôm cô vào trong ngực, hôn cổ của cô, xương quai xanh, tiếp tục hôn xuống dưới rồi chôn trước ngực của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng khác thường liếʍ cắn da thịt mềm mai và nhạy cảm….
Dần dần, An Cửu cảm giác sự đè ép của anh bõng nhiên giảm một chút, đang muốn động thủ phản kháng, thế nhưng anh đang chôn trước ngực mình bỗng nhiên dừng động tác….
An Cửu cẩn thận từng li từng tí đẩy anh một cái, rút phần đỉnh hồng nho nhỏ trên ngực cô bị anh mυ"ŧ làm cho đỏ thẫm nở rộ như một bông hoa ra khỏi môi anh.
Lại vẫn không có phản ứng.
Lúc này An Cửu mới phát hiện ra anh lại ôm hông của cô mà ngủ thiếp đi.
Cũng khó trách, hình như đã nhiều