--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
CHƯƠNG 70.4
Alice hơi giật mình, đáy lòng đột nhiên căng thẳng, cô nỗ lực không cho trái tim mình đập quá nhanh, khi đi đến bàn làm việc thì ngừng lại.
“Chủ nhân”
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, giơ túi văn kiện trong tay lên, “Mọi thứ trong đây, đã xem qua?” Tiếng nói thanh nhã vang lên hàm chứa một tia thản nhiên.
Alice lắc đầu “Chủ nhân, cái đó, tôi sao dám xem.” Xem văn kiện của chủ nhân, chết.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, “ Cô xem, tôi thích những cô gái nghe lời.”
Trong lòng Alice vui vẻ.
“ Tới đây, tôi cho cô xem văn kiện bên trong.” Người đàn ông đưa lưng về phía Alice vẫy tay.
“ Chủ nhân, chuyện này…”
“Không có gì, tôi cho phép cô bước vào cấm địa.”
Tiếng nói của người đàn ông này rất có mê lực, Alice đi đến bên cạnh người đàn ông, cô vẫn chưa ngẩng đầu, chủ nhân rất chán ghét người khác nhìn thấy gương mặt của hắn, bên trong tổ chức, chưa từng có người nào nhìn thấy bộ mặt của chủ nhân.
“Ngẩng đầu lên.” Tiếng nói mê hoặc lại vang lên.
Trái tim Alice nhảy bùm bùm hai tiếng, trong lòng cô suy nghĩ đủ loại khả năng của bản thân với chủ nhân, không nghĩ tới nó thuận lợi đến như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy cô --- ---
Cô ngẩng đầu lên, có chút rụt rè nhìn về phía đàn ông.
Nhưng, khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân mình đang đối diện với họng súng, nháy mắt đồng tử phóng to!
“Chủ-----”
Đùng-----!
Tiếng súng vang lên, mi tâm của Alice nhất thời thủng một lỗ.
Mắt Alice trừng lớn, thân người thẳng tắp ngã xuống.
Trong tay người đàn ông cầm ảnh chụp đặt trên bàn, mở ngăn kéo ra lấy chiếc khăn tay bằng tơ tằm màu đen, lau lau họng súng, đối với Alice - người chết không nhắm mắt nói:
“ Người của tôi, nên giữ phép tắc.”
Tầm mắt nhìn xuống ảnh chụp, ảnh đó chính là An Nhiên một thân nghiêm nghị đứng giữa sân trường, con ngươi thanh lãnh như đang nhìn hắn, lạnh lùng mà làm người ta mê muội.
Buông súng trong tay ra, nhẹ nhàng vuốt gương mặt làm cho hắn mê luyến, “ Người làm cho tôi mê luyến như thế này. Không nên gấp gáp, cô, sớm hay muộn đều sẽ là của tôi.”
Lúc Lại Tư tiến vào phòng, người đàn ông đã dùng bật lửa thiêu ảnh chụp, ánh mắt của hắn hơi điên cuồng nhíu nhíu mày, từ đầu tới lúc này hắn chưa nói câu nào, khuôn mặt không biểu cảm đem thi thể Alice đem đi, để lại tên đàn ông trong phòng đang điên cuồng cười.
Sáng sớm thứ hai, An Nhiên đến Ngân Dực, Tần Vũ Triết điện thoại cho cô.
“Gia, cái ngài muốn, tôi đã chuyển phát qua cho ngài, tên người mua cùng thông tin liên lạc đều có, còn có bối cảnh gia đình, người biết mắt điện tử không nhiều, từ khi ngài đi, rất nhiều khách không mua mắt điện tử ở Tần môn.”
An Nhiên bắt được trọng điểm, “ Không mua? Bọn họ là không cần thiết mua?”
Không, không có khả năng.
Chỉ cần là người biết mắt điện tử có lợi như thế nào, không thể nào không mua.
Bọn họ không mua, chỉ có một nguyên nhân, bọn họ đã tìm được người bán khác.
Vì sao cô không nghĩ đến điểm này!
“ Bàn tử, điều tra đám người đó, mua mắt điện tử ở đâu, người cung ứng là ai.”
Tần Vũ Triết hơi giật mình, nháy mắt hiểu được lời nói của An Nhiên, “Tôi lâpj tức đi.”
Tần Vũ Triết không nhìn tới cái chuyển phát đó, người đó tự nhiên sẽ không lên danh sách.
“Phó An Nhiên, quả nhiên lợi hại.” Một tiếng nói có phần lưu manh vang lên.
An Nhiên đứng ở cửa cầu thang điện thoại, ở nơi này người đi qua lại rất ít, nhưng không nghĩ tới, có một người khác đã sớm ngồi ở cầu thang, khoé miệng hắn cười xấu xa nhìn An Nhiên.
Tầm mắt An Nhiên nhìn người thiếu niên kia, ánh mắt lạnh như băng nhường như muốn đuổi hắn đi, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, thật doạ người. Chúng ta đã từng gặp nhau, còn cứu Tôn Hiểu Lâm, …. Nhưng mà không biết Tôn Hiểu Lam có phải là tên thật hay không.” Câu nói cuối cùng có âm thanh thật nhỏ nhưng An Nhiên đều nghe được.
Người này là Vương Thế Kiệt, người lúc trước cứu Lam Nhược Khê.
Sau khi cậu trở lại Ngân Dực, thì không có tiếp xúc với An Nhiên.
Nhưng sau này, cậu đã sử dụng nhiều phương pháp để tìm Tôn Hiểu Lâm, nhưng cô lại giống như biến mất trên thế giới này, cậu đường đường là Vương đại thiếu gia, vậy mà không tìm ra được một cô gái.
Tập đoàn Tôn Thị giao cho người khác quản lí, Chu Tân Quốc cùng Tô Mặc Như đã bị giết, mọi người đều biết, nhưng vụ án này được giải quyết như thế nào thì không ai biết.
Vương Thế Kiệt cảm thấy sự việc của họ Tôn cùng An Nhiên có liên quan rất sâu, Tôn Hiểu Lâm gọi An Nhiên là quân chủ, một nữ sinh được tôn là quân chủ, hiển nhiên đã biết cô (An Nhiên) cường đại như thế nào. Mà trong thời gian này, Phó An Nhiên đã đánh bại bọn Đai Hàn, cậu nhìn cũng biết, An Nhiên có bao nhiêu lợi hại.
Tôn Hiểu Lâm có thể bắn nhau ở ngoài đường, An Nhiên là người họ Phó nhưng lại ở trong hắc đạo, chuyện này, thật quá bất thường.
“Tôi nói Phó An Nhiên, cô có phải không nhớ tôi là ai?” Vương Thế Kiệt thở dài, cậu thấy bản thân của cậu không tệ, có chút đẹp trai, rất sáng sủa, thế nào mà An Nhiên nhìn thấy cậu như nhìn thấy người khác có khác gì nhau đâu?
“Chuyện gì?” An Nhiên nhớ được cậu.
Kỳ thực từ lúc cậu rời bệnh viện, tư liệu của cậu ta cũng đến được tay An Nhiên, mấy ngày nay thấy cậu ta cũng yên ổn, không trêu chọc ai, cô lại không làm người khác để ý cậu ta.
Nhưng lại không nghĩ tới, cậu ta thế nhưng lại tìm tới cửa.
“A kì thực cũng không có chuyện gì.” Vương Thế Kiệt cũng tò mò, rõ rngf là tiểu thư họ Phó, vì sao lại nguỵ trang là không phải, thậm chí thời gian trước bị người ta nói là vũ nữ thoát y, cô cũng không giải thích, tâm tư của người họ Phó, quả nhiên người thường không thể nào đoán được.
An Nhiên lạnh lùng nhìn Vương Thế Kiệt, lập tức xoay người muốn đi.
Nhưng lúc này, Vương Thế Kiệt lên tiếng, “Kia, kì thực, cũng không phải không có việc gì. Tôi muốn hỏi một chút, Tôn Hiểu Lâm, đã ổn rồi chứ.” Cậu cũng nhớ rõ được, lúc đó cô ( Tôn Hiểu Lâm = Lam Nhược Khê) chảy biết bao nhiêu máu.
Tuy rằng trước khi cậu rời đi, Tôn Hiểu Lâm đã tỉnh lại, nhưng không có nghĩa là không có di chứng gì khác.
An Nhiên hơi giật mình, nếu cô nhớ không lầm, Vương Thế Kiệt này cùng Lam Nhược Khê, hai người họ là bèo nước gặp nhau.
Thấy An Nhiên hơi mất hồn, Vương Thế Kiệt đứng dậy, khoát tay “Cái kia, có lời khó nói thì không cần. Tôi biết, các người chung một nhóm, như vây..”
“Cô ấy hiện tại không có việc gì, rất khoẻ mạnh.”
“ Hả..”, Cứ tưởng bản thân muốn nói thêm gì đó Vương Thế Kiệt bỗng nhiên sửng sốt, cậu không nghĩ tới, Phó An Nhiên lại mở miệng nói chuyện trả lời.
“ Cảm ơn cậu đã quan tâm.” An Nhiên cám lời này là xuất phát từ đáy lòng, cô nhìn Vương Thế Kiệt, ánh mắt hạ xuống, hơi khom người, “Còn có, cảm ơn cậu đã cứu cô ấy.” Cô biết, nếu không có cậu ta, cố gắng, thì Lam Nhược Khê hiện tại sẽ không còn tồn tại.
“Cái kia… A, a không có gì, không có gì.. Tôi đây cũng rất hưng phấn, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng là… A, tôi không biết bản thân nói gì, nhưng mà, mẹ nó, tôi không thể tưởng tượng được An Nhiên người nhà họ Phó nói cảm ơn, tâm của tôi không có biện pháp không kích động.” Vương Thế Kiệt ôm ngực của bản thân, hai bên tai đỏ lên.
Mẹ nó! An Nhiên nói cảm ơn với cậu!
Mẹ nó! Quân chủ trong truyền thuyết lại cảm ơn cậu!
Không được rồi, trái tim đập thật nhanh rồi.
An Nhiên đạm mạc cười.
Thật đúng là một đứa nhỏ.
“ Nhưng mà, tôi có thể hỏi một chút, muốn gia nhập tổ chức của cô cần có điều kiện gì không?”. Khi khiếp sợ qua đi, Vương Thế Kiệt có chút ngượng ngùng nhìn An Nhiên. Chuyện này cậu đã muốn hỏi từ lâu, từ sau lần bắn nhau đó, cậu không thể nào quên được, tuy rằng tìm được con đường sống từ chỗ chết, nhưng theo cậu, đàn ông nên như vậy mà sống!
An Nhiên nhíu mày, gia nhập tổ chức của cô cần điều kiện gì?
Đúng lúc này, có một trận bước chân truyền đến, bước chân hỗn độn, cùng tiếng thở dốc, trong âm thanh đó tràn đầy hoảng sợ, tựa như còn có một người nữa.
An Nhiên bước nhanh về phía trước, vừa mới chạy lại chỗ góc, phịch một tiếng, một thân người chạy đến, đụng vào cô!
An Nhiên nhìn người đụng mình, nhất thời kinh ngạc.
Là một cô gái khoảng 15 16 tuổi, miệng còn bị băng dính băng lại, hai tay bị trói ra phía sau, trên vài đổ máu, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Mẹ nó, ban ngày cũng SM?” Vương Thế Kiệt không thấy trên bả vai của nữ sinh đó bị thương.
Sắc mặt An Nhiên lạnh lùng, nhanh nhẹn gỡ miếng băng dính xuống, khi cô vừa kéo xuống, một âm thanh sợ hãi vang lên:
“Chạy, chạy mau! Chạy mau a! Hắn sẽ giết chúng ta ! Hắn đang tới đây ! "
Cô gái đó muốn đứng lên, nhưng chân của cô đã hoàn toàn mềm nhũn, cô đứng không được, nước mắt đột nhiên rơi xuống, âm thanh rống ở đằng sau, cô không thể nào phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn An Nhiên, không ngừng rơi lệ.
Cộp, cộp, cộp….
Tiếng giày bước trên hành lang vang lên ngày càng gần.
Nữ sinh đang nằm trong lòng An Nhiên bắt đầu run lên, bước chân ngày càng gần, thân mình nữ sinh ngày càng run lợi hại, cô hướng đến An Nhiên, tiếng nói khô ráp vang lên :
" Chạy.. chạy.. Hắn đã đến, đã đến… "
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.
Vương Thế Kiệt đối với bầu không khí này có chút khiếp sợ, cậu không tử chủ được đi ra phía sau An Nhiên, cậu vẫn tín nhiệm An Nhiên nhiều hơn.
Con ngươi An Nhiên lạnh xuống, ánh mắt của cô nhìn cuối hành lang.
Ở nơi đó có một người đưa lưng về phía ánh sáng, mà trong tay người nọ có cầm một thanh kiếm, lưỡi kiếm đưa lên, còn có máu nhỏ xuống….
HẾT CHƯƠNG 70.