Nghe được âm thanh đó, Đổng Diệp cũng nam sinh có vóc người nhỏ nhất thời nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng người ở trước lớp, trong nhất thời bọn họ hỗn loạn.
Cái này là cái quái gì? Người này không phải là ở trong lớp học nói muốn tự sát hay sao?
“Khổng Vũ Trạch, cậu lại muốn làm cái gì?” Đổng Diệp nhìn ngoài cửa, lớn tiếng nói.
Nam sinh có vóc người nhỏ cũng cả kinh, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến Khổng Vũ Trạch vậy mà có thể cầm cái loa khuếch đại mà đến, người này không ngại mất mặt hay lời nói kia làm hắn bị kích thích?
Không ít người đứng ở phía sau Khổng Vũ Trạch xem hắn, trong đó không ít người của khoa bọn hắn, hiển nhiên là đến xem náo nhiệt.
Khi nghe Khổng Vũ Trạch hét như vậy không chỉ riêng học sinh của Thất ban, mà hầu như cả nửa trường đều nghe được, trong Ngân Dực không ít người thích Phó An Nhiên, nhiều đến nổi đếm không hết, nhưng dám thổ lộ như vậy đến nay chỉ có mình Khổng Vũ Trạch.
An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, thấy bu đầy người, bọn họ hưng phấn không thôi, xem ra có một vở kịch hay của năm.
“Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, người kia đang gọi tên của cậu kìa.” Tô Nặc hưng phấn nói.
Cố Hữu một mắt hắc tuyến, thậm chí ngón tay cầm sách trở nên trắng xanh.
Tô Vô Ưu không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa phòng học, ánh mắt rơi vào bóng người ở trước lớp, con ngươi ẩn phía sau cặp kính dày làm người ta không nhìn thấu được biểu cảm.
Thiệu Văn Cẩm nắm thịt trên người Béo ca, “Béo ca, cậu nói xem nếu như nữ thần bị ai đó đoạt đi, chúng ta nên làm thế nào?”
“ Lột da hắn, ăn thịt hắn, sau đó đem xương của hắn đốt thành tro!” Dám đoạt nữ thần của hắn thì hắn cho biết mùi.
Thấy vẻ mặt của Béo ca như vậy, Thiệu Văn Cẩm an tâm, ít nhất khi hắn không có ở đây, có Béo ca cùng mọi người bảo vệ mọi hành động của cô?
-----“Phó An Nhiên, tôi thích em! Thật thích.”
-----“ Tôi hát cho em nghe một bài nha, tôi hát rất êm tai.”
-----“ Ánh trăng đại biểu lòng của tôi tặng em.”
Cái này được gọi là hét khàn cả giọng, nhưng đây cũng là một bài hát, Khổng Vũ Trạch hắn hát ca khúc “Không sai”
Khi hắn hát được một nửa, có người nhịn không nổi nữa ném sách giáo khoa của bản thân đi.
“Nếu anh muốn hát thì hát cẩn thận, nếu nói làm loạn thì cút đi!”
“ Nữ thần là một người nổi tiếng, anh không rõ sao? Cút đi!”
“Nếu như không muốn bị ném cà chua cùng trứng gà thì liền chạy nhanh một chút! Cút ngay!”
Đã có người đầu tiên ném sách, quyển sách tuỳ tiện bay tới chỗ của Khổng Vũ Trạch.
Nhưng Khổng Vũ Trạch giống như có một quyết tâm rất lớn, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, trong tay là cái loa khuếch đại âm thanh, hướng đến chỗ của An Nhiên trong lớp, lớn tiếng hô:
“Phó An Nhiên, tôi vì em, tuyệt đối sẽ không dao động, tôi rất thích em, không có ai có thể làm cho tôi dao động! Tôi sẽ luôn luôn yêu em, giống như ánh trăng, vĩnh viễn ôn nhu mà nhìn em!”
Lời này vừa nói ra, giống như là đang thi đấu?
Mọi người đồng loạt ngã xuống đất mà phụt cười.
Học sinh ở Thất ban không khách khí mà lớn tiếng bật cười.
Tô Nặc nằm nhoài trên người An Nhiên mà cười, “Người này thật dễ thương nha, là giống với ánh trăng? Không trách được mặt của anh giống như một hồ nước, ha ha ha.”
Đổng Diệp cùng nam sinh có vóc người nhỏ không chịu được nữa, Đổng Diệp là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp học, đầu tiên là hắn phải đem người không biết mất mặt này tóm đi.
Làm bản thân mất mặt trong khoa còn chưa tính, hiện giờ còn kéo cả trường đến, cái này đến cùng là sao đây.
Khi hội học sinh cùng Ám bộ nhận được tin tức đã đồng loạt xuất hiện ở hiện trường, chính là lúc Khổng Vũ Trạch đang điên cuồng, hắn đang hát rất hào hứng, thì sao có thể nghe người khác khuyên bảo?
An Nhiên một lần nữa mở quyển truyện cổ Grimm, cô không khỏi suy nghĩ có phải là cô trở lại trường là một sai lầm không?
Khổng Vũ Trạch cuối cùng cũng bị Ám bộ mang đi do tội làm náo loạn công viên trường, Đổng Diệp cũng bị mang đi.
Lấn thứ hai trong trường khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng cũng có chỗ bất đồng chính là khi Khổng Vũ Trạch kia bị mang đi, thì không ít người lại học theo Khổng Vũ Trạch, bọn họ đứng ở trước lớp học khàn giọng hét:
Phó An Nhiên, tôi thích bạn.
Nhưng những người đó chỉ kêu một lần, sau đó bỏ chạy, nhóm phóng viên trường học mới phỏng vấn những người chạy đi, nhưng bọn họ cũng chỉ cười, sau đó nói:
“Thầm mến tuy rằng cũng có một chuyện rất đẹp, nhưng cũng là một chuyện rất đau khổ. Tuy rằng chúng tôi không biết có được đáp lại hay không, nhưng ít nhất chúng tôi cũng muốn cho cô ấy biết chúng tôi thích cô ấy.”
Nhìn xem, nhìn xem, đây lại là một chuyện nhỏ nhặt tồn tại.
Phóng viên trường học không muốn nhẫn tâm nói cho bọn họ biết, mặc dù các cậu hô rằng các cậu thích cô ấy, nhưng khi Phó An Nhiên nhìn thấy các cậu, cũng không hẳn nhớ được các cậu là ai.
Ngày hôm nay, có thể nói ở Ngân Dực có một truyền kì được tạo nên.
Kết thúc một ngày, có hơn trăm người cùng tạo nên truyền kì thổ lộ, nhưng từ đầu đến cuối nữ chính đều không có xuất hiện.
Nhìn thấy bản tin, Tô Nặc sùng bái nhìn An Nhiên, “Tiểu Nhiên, tại sao không có ai thổ lộ với tớ? Chẳng lẽ bọn họ không thích tớ?”
An Nhiên mặt chảy hắc tuyến, âm thanh của Cố Hữu vang lên:
“Bởi vì cậu có một chú nhỏ rất lợi hại.”
Nghe thế, mắt của Tô Nặc sáng lên, “Đúng vậy, tớ đã có chú nhỏ.”
Mọi người đồng thời cười ngất.
Ở Thất ban mọi người chưa từng thấy qua chú nhỏ của Tô Nặc, nhưng cũng cảm nhận được chú nhỏ của cô ấy là một người đàn ông khí phách cùng bá đạo, nếu không cũng sẽ không canh giữ nha đầu ngốc này rồi.
“Không đến bốn ngày nữa sẽ thi, các cậu đã chuẩn bị thế nào rồi?” Lời này của An Nhiên là hỏi Lí Vi cùng Hứa Anh Thiến.
Lí Vi cùng Hứa Anh Thiến cũng không tệ lắm, ít nhất tâm tư của các cô rất tốt, nếu đem so sánh với người khác thì An Nhiên vẫn rất thích các cô ấy.
“ Đã chuẩn bị tốt, yên tâm, không thành vấn đề.” Hứa Anh Thiến xua tay, đối với việc từ nhỏ đã chăm chú học tập mà nói, các kì thi như thế này đối với cô mà nói đều là chắc chắn.
Lí Vi thở dài, “ Tớ tính đi tính lại vẫn có thể miễn cưỡng mà qua.”
“Nữ thần, đến lúc đó, cậu đừng hẹp hòi, mà phải cứu lấy chúng tớ.” Béo ca không biết từ khi nào chen tới, nháy nháy đôi mắt nhỏ, hướng đến chỗ An Nhiên mà nháy mắt.
“ Đừng làm mọi người thấy ghê!” Hứa Anh Thiến đánh một cái một mặt của Béo ca, “Đừng làm điệu bộ giống nha đầu thuần khiết này ( chỉ Tô Nặc).
“Thế nào? Chẳng lẽ nha đầu nhỏ thuần khiết được, thì tớ không thể tinh khiết thế sao? Tớ nói cậu nha, cậu chính là đang kì thị giới tính, cậu không đúng nha!” Tứ chi cùng thân xác to lớn của Béo ca kháng nghị.
An Nhiên không muốn náo loạn với mấy người này, Lí Vi một mặt đồng tình nhìn Béo ca, “Tớ nói Béo ca này, vóc người của cậu đã to đến vậy mà còn muốn làm người thuần khiết, cậu không sợ doạ người khác sao? Doạ người là có đúng không?”
Béo ca bày ra vẻ mặt vô cùng uỷ khuất, “ Nha, Vi Vi thân ái, sao cậu cũng thay đổi rồi? Nhanh nhanh trốn thoát khỏi yêu nghiệt này nha! Nếu không, cậu sẽ bị lệch lạc!”
Người bị gọi là yêu nghiệt không chút lưu tình đá một đá vào đùi của Béo ca, Hứa Anh Thiến cười như không cười nhìn Béo ca, “Thế nào? Tớ đây là yêu nghiệt, cảm giác thế nào hả?”
Béo ca ôm cẳng chân bị thương, một mặt nghẹn đỏ, “Rất tốt, rất tốt.”
“NOZUONODIE, cậu có hiểu không vậy Béo ca?”