Cụ Phó gật gù: “Lúc đánh nhau, người đàn ông kia có thái độ gì?”
“Dĩ nhiên là che chở vợ mình, đừng nói người đàn ông kia không thích kẻ thứ ba đó, cho dù là thích kẻ thứ ba đó, cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà che chở một người không biết xấu hổ đúng không?” An Nhiên nói dạt dào thích thú, ý cười trên mặt cũng rực rỡ không ít.
Buồn cười, thấy hai người kia cho cô sắc mặt không tốt làm cô phiền lòng, đương nhiên tâm trạng cô tốt rồi.
“Ây da, vẫn là lão soái ca nhà con tốt, chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc người khác, nhưng mà nếu như người khác thích tìm đến người của con, con chính là sẽ không bỏ qua dễ dàng.” Lúc An Nhiên nói câu cuối cùng, ánh mắt lại khẽ lướt qua người Tô Lương và Khúc Tuệ Tuệ.
Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, hy vọng hai người này ngàn vạn lần không nên đần độn nữa.
Nhưng mà, trên thế giới này, đúng là vẫn còn có người não tàn.
“Chuyện này thật ra cũng không thể hoàn toàn trách kẻ thứ ba kia đúng không?” Tô Lương bỗng lên tiếng: “Cho dù là người đàn ông kia không tìm kẻ thứ ba đó, nhưng mà cô chắc chắn lúc khác người đàn ông kia không làm cho kẻ thứ ba đó có bất kỳ ý nghĩ không yên phận gì sao? Cô có thể chắc chắn giữa họ không có mập mờ sao? Dù là người đàn ông kia thật sự không thích kẻ thứ ba, nhưng mà rốt cuộc anh ta cũng ra ngoài tìm người, nếu anh ta đã ra ngoài tìm người, vậy chứng tỏ người vợ kia của anh ta làm không tốt. Tất cả đều là lỗi của hai bên, không đúng sao?”
Cụ Phó càng ngày càng không thích Tô Lương này, sao người này lại không biết điều như vậy chứ?
Thế nào, ý lời này của cô là đang nói kẻ thứ ba này tốt sao? Phá hoại gia đình của người khác chính là không đúng! Mặc kệ người đó có vô tội bao nhiêu!
Phó Quân Hoàng thật vất vả cắt sửa xong móng tay cho An Nhiên, thấy móng tay bóng loáng đẹp mắt, đáy lòng Phó Quân Hoàng trở nên mềm nhũn ngay.
Gọn gàng, không làm móng lộng lẫy chút nào thật đẹp.
Mà bây giờ vẻ mặt An Nhiên lại không dễ coi, cô lạnh lùng nhìn Tô Lương: “Đúng vậy, đều sai. Cô nói xem kẻ thứ ba như vậy có quá không tự trọng hay không? Biết rõ người ta đã có vợ mà còn sáp lại, đây có phải là không tự trọng hay không?”
“Nhưng mà không chắc chắn cô ấy biết người đàn ông kia có vợ.” Tô Lương tiếp tục phản bác.
“Cũng đúng, không chừng người đàn ông kia lừa cô gái đó, nhưng mà xin tiểu thư Tô nói cho tôi biết, cô nói xem nếu như một người biết rõ rành rành người ta đã có vợ rồi, lại vẫn sáp lại gần, vậy gọi là gì? Hả? À đúng rồi, bây giờ tuy có vẻ như chưa kết hôn, chỉ là quan hệ người yêu, có người thứ ba chen chân vào thì đều là kẻ thứ ba đúng không? Nào tiểu thư Tô, kiến thức cô phong phú, cô đến nói cho tôi biết, đó gọi là gì.”
Rõ ràng cụ Phó không có ý định quản chuyện này, ai bảo Tô Lương này quá không có đầu óc, nhìn xem Khúc Tuệ Tuệ người ta, không nói gì cả, ngoan ngoãn, chỉ nhìn cũng làm cho người khác thư thái, cô nói xem một đại tiểu thư nhà họ Tô, sao còn lên tiếng giúp kẻ thứ ba chứ.
Cho dù Tô Lương có ngu ngốc cũng biết Phó An Nhiên đang chửi xéo mình!
Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi, tóm lại Phó An Nhiên này muốn thế nào!
“À xem ra tiểu thư Tô cũng trả lời không được vấn đề này của tôi.” An Nhiên cong khóe miệng, sau đó nghiêng đầu đi hỏi Phó Quân Hoàng:
“Lão soái ca, anh đến nói cho em biết, nếu như anh gặp chuyện như vậy sẽ làm thế nào?”
“Hả?” Cái gì làm thế nào?
Sau khi An Nhiên thuật câu chuyện ngắn gọn lại, Phó Quân Hoàng suy nghĩ một lát, rồi sau đó nói:
“Giết đi.”
Hai chữ đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy bất giác run lên.
Giết đi.
Đơn giản bao nhiêu.
Đối với Phó Quân Hoàng mà nói, nếu như anh thật sự gặp phải chuyện như vậy, anh sẽ thẳng tay giết người nọ, tránh cho người nọ chọc bảo bối không vui.
Ở đây ngoại trừ An Nhiên không có phản ứng gì, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Rõ ràng cụ Phó không ngờ Phó Quân Hoàng sẽ trả lời như vậy, đây là sát phát cỡ nào.
Đôi tay Tô Lương bỗng nắm chặt lại với nhau, từ lúc cô còn nhỏ đã bắt đầu thích Phó Quân Hoàng rồi, bây giờ cô đây gọi là gì? Anh lại nói giết thì giết sao? Giết ai? Giết người khác thích anh sao?
Trên khóe môi Khúc Tuệ Tuệ chứa ý cười nhàn nhạt, nhưng mà trong ý cười nhàn nhạt đó có bao nhiêu phần là chân thật thì cũng chỉ có mình cô biết.
“Thật ngoan.” An Nhiên trực tiếp đặt một nụ hôn khẽ lên trán Phó Quân Hoàng, vỗ đầu anh.
Nhìn đi, lão soái ca luôn luôn đoạt lấy lòng cô như vậy.
An Nhiên cảm thấy mình giải quyết xong hai tình địch này rất dễ dàng, tuy là đối với Phó Quân Hoàng mà nói thì hai tình địch này hoàn toàn không phải chuyện gì, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, An Nhiên cũng đã âm thầm giải quyết xong bọn họ.
Sau khi Tô Lương và Khúc Tuệ Tuệ đi rồi, cụ Phó không ngừng thở dài với An Nhiên.
Bạn nói xem, sao ông lại nuôi được một cặp hoa hiếm thấy thế này chứ?
Chờ chút, hoa hiếm thấy? Ông thật là càng ngày càng già rồi, lại dùng hoa hiếm thấy để hình dung cháu của mình.
Ngay lúc Tô Lương và Khúc Tuệ Tuệ mới bước ra khỏi cổng nhà họ Phó, lại có một đám người đến viếng thăm, hai ngày nữa là đến đêm ba mươi rồi, trong mấy ngày này người đến cực kỳ nhiều.
Mọi người đều khách sáo vài câu rồi đi, chỉ là đợt này đi rồi lại bắt đầu đợt tiếp theo.
An Nhiên và Phó Quân Hoàng còn muốn chạy, lại bị cụ Phó trừng quay lại.
Muốn để một ông già ông đến đối phó với đám người này? Muốn chạy à? Nằm mơ!
Một ngày trước đêm ba mươi, vị kia bên trên dành thời gian đến thăm cụ Phó một lát, tuy là thời gian không lâu, nhưng mà đây đủ để chứng minh địa vị nhà họ Phó ở Đế Đô, thân phận vị kia cao bao nhiêu, bận rộn bao nhiêu, nhưng trong lúc bận rộn lại tranh thủ đến, chỉ vì tự mình nói một câu chúc mừng năm mới với ông cụ.
An Nhiên thấy vậy, cũng không thể không khen điều này.
Nếu như không sai thì ông sẽ tiếp tục giữ chức vụ.
Trong mấy ngày này, Tần Vũ Triết vẫn luôn tra chuyện của Phó Văn An, nhưng mà rất kỳ lạ chính là, dường như chuyện của Phó Văn An bị ai đó động tay động chân, trừ những thứ linh tinh bên ngoài, anh không tra được gì cả, ngay cả anh còn gặp phải lực cản không nhỏ.
Rõ ràng, có người không hi vọng anh lật lại chuyện của Phó Văn An.
Hai thế lực ngăn cản, tuy không phải là người nhà họ Phó nhưng một thế lực trong đó là nhà họ Đào của Đào Ngữ Song, mà thế lực kia, anh tin anh đã từng tiếp xúc với họ, chỉ là đến bây giờ anh cũng chưa tra ra người đứng đầu chân chính ở phía sau thế lực đó.
Dù thế nào cũng cảm thấy cả người Phó Văn An này đều là lạ, tuy nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà ông tuyệt đối có mặt u ám, hơn nữa mặt u ám đó còn không nhỏ.
Tần Vũ Triết cho là cứ báo lên trên như vậy, anh sẽ bị An Nhiên mắng, ai ngờ anh không chỉ không bị mắng mà còn nhận được câu chúc mừng năm mới của gia, chuyện này với anh giống như là đang nằm mơ.
Gia chúc tết anh, ôi chao!
“Tìm thấy Thiện Vũ chưa?” Giọng nói trong tai nghe kéo Tần Vũ Triết về lại hiện thực.
Tần Vũ Triết cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại từ trong sự phấn khởi: “Chưa… chưa có, nhưng mà vẫn đang tìm.” Dường như Bách Lý Lan đã sớm đoán được mình sẽ có tình cảnh thế nào, cô gần như sắp xếp xong xuôi tất cả cho Thiện Vũ, khi bọn họ ra tay đi thăm dò vị trí của Thiện Vũ, Thiện Vũ đã biến mất trong tầm mắt của họ.
“Chưa tìm thấy sao?”
“Gia, nếu như cần thiết, chúng ta có thể sử dụng…” Lời Tần Vũ Triết còn chưa nói hết, đã bị An Nhiên hoàn toàn ngắt lời.
“Không cần.” Vì một Thiện Vũ còn không đến mức đó, Thiện Vũ mất đi gia tộc Bách Lý, có thể làm được gì?
“Vậy…” Nhất thời Tần Vũ Triết cũng không biết nên nói gì.
“Không thể trải qua năm mới cùng cậu rồi, tôi và cậu cùng trải qua tất niên thế nào?” Lúc An Nhiên gọi số điện thoại này thì đã là đêm khuya, sự náo nhiệt qua đi thì nhà họ Phó lại khôi phục sự yên tĩnh lúc đầu.
Tần Vũ Triết ngẩn ra, anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, lời gia nói vừa rồi có ý gì? Bây giờ không phải đều đã ăn xong cơm tối rồi sao? Nhìn đồng hồ treo trên tường, đã sắp đến mười một giờ rồi.
“Tôi lập tức đến Phúc Mãn Lâu của cậu.” Nói xong lời này thì An Nhiên cúp điện thoại.Sau khi Tần Vũ Triết còn đang ngây ngốc nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, anh lập tức nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi.
Gia thật sự muốn đến!
Gia muốn trải qua tất niên cùng anh! Ngày trước lúc Tần gia còn, Tần Môn là náo nhiệt nhất, bắt đầu từ mấy ngày trước khi tất niên thì người ở Tần Môn đã vui vẻ rồi, nhất là ngày tết Ông Táo và ngày 30, mọi người huyên náo nhất.
Trong ngày thường, mọi người luôn tôn kính gia nhất, họ tôn kính cô như vậy, không đơn giản chỉ là bởi vì địa vị tối cao của cô mà còn cả cách đối đãi cực kỳ có lòng của cô với anh em của mình, cô sẽ không bởi vì mình là gia mà đối xử tệ với bất kỳ ai, cô có thể hạ mình ngồi uống rượu cùng với đám đàn ông không hiểu gì cả, nghe bọn họ kể chuyện cười vô bổ, ai mà không thích lão đại như vậy?
Lúc lễ mừng năm mới, họ đều dồn hết sức muốn gia vui vẻ.
Nhưng mà từ sau khi gia đi, Tần Môn không còn có náo nhiệt nữa.
Ở ngoài mặt thì Tần Môn hoà thuận, nhưng mọi người trong Tần Môn đều biết, người họ thật sự bội phục là Tần gia, người phụ nữ cực kỳ thoải mái với mọi thứ, vì vậy sao những người này có thể chịu đựng làm thuộc hạ kiếm sống của người phản bội Tần gia Diêm Tử Diệp chứ?
Không phải họ không muốn rời khỏi Tần Môn, chỉ là luyến tiếc Tần Môn, họ có tình cảm với Tần Môn, lúc Tần gia vẫn còn, Tần Môn chính là nhà của bọn họ, Tần Môn có thể cho bọn họ cảm giác như nhà.
Chỉ là sau khi gia đi, hương vị nhà càng lúc càng mờ nhạt đi. Nhưng mà cho dù là hương vị phai nhạt, tình cảm thắm thiết của họ với Tần Môn vẫn không có cách nào khác thay đổi.
Mà cũng từ sau khi gia đi, Tần Môn không còn ăn tết cùng nhau nữa, thời gian ăn uống cùng nhau cũng rất ít, họ sợ tức cảnh sinh tình, sợ nghĩ đến người phụ nữ tùy ý kia đã bất thình lình biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Tần Vũ Triết không hề suy nghĩ nhiều, anh chỉ gọi điện kêu mấy người anh em đáng tin, năm đó lúc Tần gia chết, ngoại trừ phản ứng của anh ra thì phản ứng của mấy người kia là lớn nhất.
Hơn nửa đêm mọi người lại nhận được điện thoại của Tần Vũ Triết đương nhiên đều mất hứng, lúc này gần như họ đều đã nằm ngủ, trong khoảng thời gian tức cảnh sinh tình như vậy, họ không định ngủ muộn.
Nhưng mà khi họ nghe thấy Tần Vũ Triết nói liên hoan thì tuy mặt ngoài họ đều chửi mắng trách móc, nhưng mà lại bất giác bắt đầu chuyển động, bắt đầu chỉnh đốn phản ứng của mình, mặc đồ nghiêm chỉnh nhất của mình vào, đi đến Phúc Mãn Lâu.
Lần này Tần Vũ Triết không có gọi nhiều người, nhưng mà dù là không gọi nhiều người thì bây giờ cũng có bảy người đến đây.
Tần Vô Song là người đến đầu tiên, trang phục cả người cô vẫn đỏ rực như cũ, môi đỏ rực, móng tay xinh tươi, mang đôi giày cao gót đỏ vô cùng cao đá văng cánh cửa phòng làm việc của Tần Vũ Triết, cô lắc lắc thân hình như rắn nước của bản thân hùng hùng hổ hổ đi đến trong phòng làm việc của Tần Vũ Triết.
"Bàn Đôn chết tiệt! Tốt nhất anh nói với em anh có chuyện quan trọng muốn nói! Nếu không thì, anh có tin bà đây sẽ băm anh thành từng khúc rồi ném xuống biển làm mồi cho cá mập không?!"
Tần Vô Song có quan hệ anh em họ với Tần Vũ Triết, chỉ hai người bọn họ nhận được sự yêu thích của Tần gia.
Năm nay Tần Vô Song đã 37, nhưng mà người bên ngoài nhìn vào, nhiều nhất cô cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, chăm sóc rất tốt, lại thêm dáng người nóng bỏng của cô, sức hấp dẫn rất lớn!
Nhưng mà tính tình của Tần Vô Song thật không tốt, nếu không thì cũng sẽ không đến tuổi này mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Tần Vũ Triết không chỉ khuyên cô một lần, nhưng mà cô nhất định không tìm đối tượng, nói trước khi chưa tìm được gia kiên quyết không kết hôn, haizz, năm đó lúc gia chết, cô chỉ mới 23 tuổi, hiện tại, bây giờ đã 37 rồi.
"Sao vậy? Đã nhiều năm chúng ta không trải qua tất niên cùng nhau, trải qua một năm cùng nhau thì sao?"
"Nghe anh đánh rắm! Đây đã là mấy giờ rồi mà anh lại muốn tụ họp? Lúc sớm anh đi đâu hả?" Tần Vô Song giẫm đôi giày cao gót xuống, trên gương mặt có nét giống Tần Lam thoáng hiện lên ý nghĩ sâu xa.
Tần Vũ Triết không phải là một người thích đùa giỡn.
Anh không thể nào vô duyên vô cớ bỗng gọi đầy đủ bọn họ qua ăn cơm, trong này tuyệt đối có vấn đề.
Đột nhiên, vẻ mặt Tần Vô Song lạnh lùng: "Có phải kẻ điên Diêm Tử Diệp kia lại muốn làm chuyện gì hay không? Con hàng này con mẹ nó không biết yên tĩnh một lúc à, yên ổn có thể chết sao!"
Tần Vũ Triết thật không biết rốt cuộc gọi cô đến là đúng hay sai, chính là tính tình nóng nảy này của cô, nếu để cho cô biết thực tế Tần gia không chết mà lại không nói cho cô, anh cảm thấy chính mình sẽ chết rất khó coi.
Cho nên hay là thôi đi, chờ gia xuất hiện rồi tự mình giải thích đi.
Anh cũng không muốn bị đám người này chơi đùa đến chết.
"Không phải vấn đề của Diêm Tử Diệp." Điều anh tra được gần đây thật đúng là nhiều, anh cũng đã biết rõ hầu hết chuyện của Diêm Tử Diệp, bạn nói xem sao Diêm Tử Diệp này lại xui xẻo như vậy chứ? Lúc trước thật đúng là họ trách sai người.
May là năm đó anh bị người khác ngăn cản, Die nd da nl e q uu ydo n nếu không thì, có thể anh đã giết sai người.
Tần Vô Song nhíu mày: "Bàn Đôn, anh cũng không phải là người bao che cho Diêm Tử Diệp."
Tần Vũ Triết không nói gì mà lắc đầu: "Em yên tâm đi. Tây Mông đã nói rồi, cho dù là mọi người trên thế giới này đều phản bội sau lưng gia, Diêm Tử Diệp cũng sẽ không thể phản bội gia. Haizz... Nói thật, trong nhóm người chúng ta này, vẫn là Tây Mông nhìn rõ ràng nhất."
"Bàn Đôn, anh sao vậy?" Tần Vô Song càng nhíu chặt mày lại: "Anh rất không đúng, anh phải nói rõ lời này với bà đây."
Tần Vũ Triết bất đắc dĩ, tiếp theo đẩy cô đi về phía sảnh tiệc mà anh chuẩn bị: "Đi thôi bà cô của anh, yên tâm đi, đối với em mà nói thì đêm nay tuyệt đối là một đêm khó quên, cả đời khó quên." Hi vọng trong đêm nay đừng trở thành đêm cả đời khó quên của anh thì được rồi.
Tần Vũ Triết đều đã dặn dò kỹ nhân viên phục vụ bên dưới rồi, nếu như nói đến đây tìm anh thì dẫn người đến thẳng sảnh tiệc chỗ anh là được rồi.
Vì vậy lúc mọi người lục tục đến, lúc họ thấy Tần Vũ Triết và Tần Vô Song, vẻ mặt đều sửng sốt, lập tức cười lên ha hả:
"Đây là sao vậy? Sao bỗng dưng muốn ăn cơm cùng nhau vậy?" Người tới là một người đàn ông cường tráng, bộ dạng trung niên, cơ bắp trên người cực kỳ rõ rệt.
"Triệu Tưởng, không ngờ anh đến nhanh như vậy." Tần Vũ Triết cười cười, năm đó Triệu Tưởng chính là vệ sĩ thân cận bậc nhất bên cạnh gia, ngoại trừ Diêm Tử Diệp, người gia tin tưởng nhất chính là Triệu Tưởng.
Sau khi gia gặp chuyện không may, Triệu Tưởng cho là chính mình bảo vệ chủ không tốt, nhiều lần đều suýt nữa tự sát, nếu không phải họ ngăn cản kịp thời, Triệu Tưởng này đã sớm mất mạng.
Sau đó lại đến thêm năm người, theo thứ tự là Bạch Bân, Ngô Chấn, Đường Mộc, Tống Hâm và Điền Huy.
Lúc trước năm người này đều là anh em sống chết cùng nhau, nhưng mà sau khi gia đi, dường như mối quan hệ giữa bọn họ lại ít đi, tuy là vẫn có qua lại, nhưng mà qua lại đúng là vẫn ít đi.
Chỉ là mặc dù là như thế thì như thế nào? Mặc dù là bốn năm mươi năm cũng không gặp mặt thì tình cảm giữa bọn họ cũng không thể biến mất chút nào.
"Bọn nhóc xấu xa này." Mấy tên đàn ông không hẹn mà gặp đồng thời hô lên câu này, bảy tên đàn ông lập tức ôm nhau, Tần Vô Song đứng ở ngoài vòng tròn đỏ mắt, cô giẫm giày cao gót của chính mình rồi lập tức bổ nhào đến trong đám người, lớn tiếng hô:
"Các anh muốn chết hả! Vậy mà không thêm bà đây vào! Đều muốn làm phản rồi đúng không!"
Tần Vô Song ở Tần Môn luôn giống như chị cả, cô luôn nghiêm khắc nhất, nhưng cũng đồng thời cực kỳ có tình nghĩa, cô cực kỳ chân thành, thích hay ghét đều biểu hiện ở trên mặt, cô không giả bộ tỏ vẻ, chỉ là vì để cho cô đi vào trong vòng tròn của bọn họ.
Tám người ôm ấp lại một chỗ hồi lâu, sau khi mọi người hết đỏ mắt thì họ mới ăn ý buông đối phương ra.
"Bàn Đôn, nói đi, tên nhóc thối anh muốn làm gì?"
Đám người kia đều là người lão luyện, họ không cảm thấy lần này đến chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.
Nhìn đồng hồ, đây đã mười một giờ bốn mươi rồi, 20 phút nữa là qua năm cũ.
Bộ dáng Tần Vũ Triết nhìn họ muốn nói lại thôi, với họ mà nói quả thực chính là bóp tim gãi phổi.
"Bàn Đôn, có phải anh gặp chuyện gì hay không?" Bạch Bân sững sờ hỏi anh.
"Anh mới gặp phải chuyện gì!" Anh chỉ là xuất phát từ lòng tốt gọi bọn họ xuất hiện cùng nhau ăn cơm có được hay không! Nếu không bởi vì anh, có lẽ đám người này còn có thể chẳng hay biết gì đấy: "Chỉ là có người gọi tôi ăn cơm, tôi nghĩ có muốn gọi mọi người hay không, đối với mọi người mà nói dường như là không thể nào nói rõ, cho nên tôi gọi điện cho mọi người."
“Ha thật sự là hiếm thấy, trên thế giới này lại có người như vậy, sao tôi không biết?" Điền Huy ngồi thẳng ở trên một cái ghế, nheo mắt nhìn Tần Vũ Triết.
Tầm mắt Tần Vô Song bỗng dừng ở trên vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần Vũ Triết, lòng cô nảy lên, ngay cả tay cô cũng bất giác run rẩy, cô dùng tay bắt lấy Tần Vũ Triết:
“Bàn Đôn chết tiệt! Có phải anh giấu diếm bọn em chuyện gì đúng không! Có phải anh tìm thấy Tần gia rồi không!”
Câu nói sau cùng khiến cho tầm mắt mọi người thoáng cái liền dừng ở trên người Tần Vũ Triết.
Tần Vũ Triết còn chưa kịp mở miệng giải thích thì đã có giọng nói thản nhiên truyền đến từ cửa:
“Ơ, cơm này còn chưa bắt đầu ăn mà đã bắt đầu đánh nhau rồi à?”