Tần Lam này anh cũng đã quan sát một thời gian, không kể đến trên người không có bất kỳ vết thương nào mà ngay cả một chút di chứng sau đó cũng không có. Chỉ có một điều duy nhất khiến người ta lo lắng là trí óc của cô ta có vấn đề.
Nhưng bây giờ đột nhiên chủ nhân lại nói cái cô Tần Lam đó nói mình mới bốn tuổi nên nhất thời anh không biết phản ứng thế nào.
"Sẽ không." Một người có thể nói láo nhưng ánh mắt của cô chắc chắn sẽ không nói láo.
Caesar có cho người kiểm tra qua, Tần Lam này không bị người thôi miên, tất cả động tác và phản ứng của cô đều xuất phát từ bản năng, nói cách khác, bản tính của cô vốn chỉ như thế mà thôi.
Chân mày Lại Tư khẽ chau, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Tôi biết hình như từ nhỏ Tần Lam đã bị Tần Ngự huấn luyện thành vũ khí hình người, lúc cô ấy ba tuổi đã bắt đầu giết người nhưng rốt cuộc năm cô ấy bốn tuổi đã có chuyện gì xảy ra thì tôi còn chưa tra được."
Caesar gật đầu một, ba tuổi đã bắt đầu giết người sao? Như vậy bây giờ cô bốn tuổi......
Đang lúc hai người còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lại Tư và Caesar cùng một lúc vội vàng đi tới trước cửa sổ sát đất, chỉ thấy người giúp việc lúc trước chơi đùa với Tần Lam đã ngã giữa vũng máu, lúc này cô ta đang che hai mắt mình, đau đớn lăn lộn.
Mà Tần Lam đứng ở bên cạnh người giúp việc, nhìn cô thì khổ sở nhưng vẻ mặt có chút mờ mịt, cũng không có hoảng sợ chút nào, cô kinh ngạc nhìn ngón tay mình đầy máu, vẻ mặt có chút không hiểu mà nhiều hơn là lạnh lùng.
Đáy lòng Lại Tư rõ ràng kinh sợ, Tần Lam này.... rất là quái dị, tầm mắt anh lại đặt trên người Caesar, chỉ thấy đồng tử Caesar từ từ trở nên thâm thúy, vẻ mặt làm cho người ta khó hiểu.
"Người này thật sự là... Tần Lam sao?" Caesar tự lẩm bẩm làm cho sống lưng Lại Tư không khỏi tự giác thẳng tắp.
"Tôi sẽ đi điều tra." Nói xong, Lại Tư xoay người rời đi.
Mà lúc này tầm mắt Caesar vẫn còn nhìn trong sân, thấy cô cầm lên viên tuyết đã bị máu nhuộm đỏ, nặn nó lần nữa, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, cô không nhìn người làm bên cạnh còn đang kêu gào, không quan tâm tuyết trắng đã bị máu người nhuộm đỏ, cô chỉ hết sức chăm chú làm đồ mình yêu thích.
Caesar cười cười, có lẽ Tần Lam này có thể mang đến cho anh món quà đặc biệt.
--- ------ --------
An Nhiên thay quần áo xong dưới sự yêu cầu của Tô Nặc: muốn đi mua sắm đồ Tết với cô.
Lúc ra khỏi nhà, ông cụ Phó trêu chọc nhìn Tô Nặc thấy là sẽ dính chặt lấy An Nhiên, cười híp mắt nói:
"Nhóc con Nặc Nặc, năm nay làm lễ mừng năm mới ở nhà ông có được không? Ông sẽ mua cho con thật là nhiều đồ ăn ngon nha."
Lúc Tô Kình Thiên nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi tại chỗ, bây giờ nhóc con này còn ước gì được ở lại đây mừng lễ năm mới, chẳng qua là không ai nói với cô, lần này thì hay rồi, ông cụ lên tiếng, con bé liền hào hứng vọt tới trước mặt ông cụ, ôm ông cụ còn hôn một, không kìm nén được mà nói:
"Dạ dạ, năm nay con và chú nhỏ sẽ mừng lễ năm mới ở đây ạ." Dường như đột nhiên cô nghĩ tới sự tồn tại của Tô Kình Thiên, cô quay đầu lại nhìn bộ mặt đen của Tô Kình Thiên, "Nếu chú nhỏ không thích ở đây mừng lễ năm mới thì có thể trở về nha."
Cô suy nghĩ một chút, còn rất thân thiết giải thích.
Trong nháy mắt vẻ mặt Tô Kình Thiên liền tốt hơn, anh nhìn cô nói: "Nhưng mà bảo bối nhỏ rất muốn ở đây mừng lễ năm mới mà."
"Đúng rồi! Cho nên chú nhỏ trở về đi thôi, có tôi ở đây là được rồi, tôi và chú đã trải qua thật nhiều thật nhiều năm với nhau, nhưng tôi còn chưa bao giờ được đón tuổi mới với An Nhiên đấy."
Lúc này trong cảm nhận của Tô Nặc, An Nhiên đã hoàn toàn xếp ở vị trí thứ nhất, chú nhỏ đã bị An Nhiên bỏ lại ở sau lưng.
Lần này, mặt Tô Kình Thiên hoàn toàn đen xuống.
Xem ra lúc này, trong cảm nhận của bảo bối, vị trí của anh còn không nặng bằng Phó An Nhiên? Nhưng ngay trước mặt ông cụ Phó, Tô Kình Thiên không tiện phản ứng gì, chỉ có thể không ngừng chịu đựng cho đến khi theo hai người lên xe, anh mới cưỡng ép nhóc con ngồi trên ghế phó lái bên cạnh mình, dùng miệng mình cắn cái miệng nhỏ nhắn kia của nhóc con, cái miệng lúc nào cũng nói ra lời khiến anh khó chịu!
Cho nhóc con này nói những lời anh không thích!!!!
Phó Quân Hoàng và An Nhiên ngồi ở phía sau, ban đầu An Nhiên cũng không tính toán để cho Phó Quân Hoàng đi theo, nhưng không hiểu sao gần đây Lão Soái ca luôn rất căng thẳng, cho dù cô đi đâu anh cũng sẽ đi cùng, mặc dù chỉ là đi dạo trong nhà anh cũng sẽ thường ra xem một chút xem cô có còn ở đó hay không.
An Nhiên nắm tay Phó Quân Hoàng, hơi thở dài, nhưng trên khóe môi vẫn có ý cười nhàn nhạt.
Cứ như vậy đi.
Còn mấy ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, những năm gần đây hương vị Tết ở Đế Đô càng ngày càng phai nhạt, bốn người lái xe đến một siêu thị lớn, đỗ xe xong xuôi, Phó Quân Hoàng dắt tay An Nhiên từ trên xe bước xuống, khoác một áo khoác lên người cô xong mới ôm cô đi vào siêu thị.
Mà lúc này người của Vô Xá đang ở trong bóng tối quan sát bọn họ lên tiếng.
"Vị tướng quân nhà họ Phó này thật đúng là tốt với quân chủ của chúng ta không chê vào đâu được."
"Nói nhảm! Nếu anh ta không đối tốt với quân chủ của chúng ta, anh ta còn có thể ở cùng một chỗ với quân chủ của chúng ta được sao?"
"Cũng đúng. Trên thế giới này người có thể xứng đôi với quân chủ của chúng ta cũng chỉ có tướng quân nhà họ Phó."
"Nếu như vị này không lợi hại như lời nói, anh cảm thấy Đường chủ sẽ bỏ qua cho anh ta sao? Nhưng tôi nghe nói, mức độ trung thành của Đường chủ bọn họ không giống nhau."
"Được rồi đừng nói nhảm, nhanh âm thầm bảo vệ một chút đi. Nếu để xảy ra chuyện gì không may, chúng ta đều không chịu nổi."
Mấy người âm thầm nói rất đúng, dĩ nhiên là An Nhiên không nghe được, đi vào siêu thị, Tô Nặc liền theo sát người An Nhiên, sắc mặt An Nhiên không đến mức rất kém nhưng trong mắt Tô Nặc thì đây chính là cực kỳ kém, cô ấy đỡ cô rất cẩn thận, vẻ mặt động cái là đau lòng.
"Tiểu Nhiên, có phải đã mệt chết rồi không? Hay là chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?"
An Nhiên lắc đầu, lôi kéo tay Tô Nặc, "Đồ ngốc, vừa mới xuống xe mà, mình không có yếu ớt như cậu nghĩ đâu."
"Nhưng mà Tiểu Nhiên, trông cậu bây giờ rất yếu mà." Tô Nặc trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô hồn nhiên không thèm để ý tiếp tục nói: "Mình không quen nhìn cậu như vậy, trên người rõ ràng không có vết thương nào mà tại sao lại không tốt như vậy chứ?"
An Nhiên không biết phải trả lời Tô Nặc như thế nào, đó là di chứng về sau của thuốc, An Nhiên biết phải một thời gian nữa cô mới có thể khôi phục trở lại, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt.
Một tay Tô Kình Thiên kéo Tô Nặc về, sau đó dưới ánh mắt kháng cự của cô, trực tiếp ôm chặt cô ở trong ngực mình, vẻ mặt tỏ ra đó là chuyện đương nhiên.
"Chú nhỏ! Chú làm thế là không đúng! Tôi muốn Tiểu Nhiên cơ, chú không thấy Tiểu Nhiên đang khó chịu đứng không yên sao? Tôi...."
"Cô ấy có Phó Quân Hoàng ở bên, đến lượt em sao?" Tô Kình Thiên hoàn toàn phiền não, quả nhiên đưa cô đi tìm Phó An Nhiên là một quyết định cực kỳ sai lầm.
Tô Nặc nhìn An Nhiên một chốc đã bị Phó Quân Hoàng kéo vào trong ngực, bĩu môi: "Nhưng mà tôi vẫn lo lắng cho Tiểu Nhiên, mặc dù trước kia Tiểu Nhiên chỉ toàn lạnh lùng nhưng mà ánh mắt của cô ấy rất ấm áp, tôi thích dáng vẻ ấy của Tiểu Nhiên. Hôm nay thoạt nhìn Tiểu Nhiên rất không thoải mái, tôi không thích Tiểu Nhiên có dáng vẻ như vậy." Cô núp ở trong ngực Tô Kình Thiên, nhỏ giọng nói.
Sáng sớm hôm nay nhìn thấy Tiểu Nhiên, ban đầu suýt chút nữa là cô đã khóc nhưng chú nhỏ nói với cô: bây giờ cô đã trưởng thành, không thể tùy tiện khóc trước mặt người khác, cô liền mạnh mẽ nén lại nước mắt, cô biết Tiểu Nhiên cũng không thích nước mắt của cô.
Cái dáng vẻ đó của Tiểu Nhiên khiến cho cô rất đau lòng.
Tô Kình Thiên nhìn hai người trước mặt đã đi xa, hơi thở dài, anh nhẹ nhàng vỗ về nhóc con trong ngực mình, dịu dàng nói: "Nhóc con ngốc, bây giờ cô ấy đã không sao rồi, chẳng qua thoạt nhìn chỉ có chút không thoải mái thôi. Đừng quên người đó là Phó An Nhiên, làm sao có thể dễ dàng bị bệnh?"
"Mới không phải! Tiểu Nhiên cũng là người, Tiểu Nhiên cũng sẽ đau, cô ấy cũng giống với chú nhỏ, bị thương cũng sẽ đau."
Thấy hai đồng tử trong suốt của nhóc con, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn Tô Kình Thiên không biết nên nói tiếp thế nào.
Phải, bọn họ đều là người, cho dù có quyền thế lớn hơn nữa, bản thân có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ bị thương, cũng sẽ thấy đau.
"Chú nhỏ đã sai rồi." Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt nhóc con anh đã lớn lên như thế, anh cười ấm áp với cô, "Vậy sau này em đối tốt với Tiểu Nhiên hơn một chút, đến lúc đó cô ấy sẽ vui vẻ."
"Ừ! Tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt thật tốt với Tiểu Nhiên." Sau đó suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm một câu: "Tôi cũng sẽ đối xử thật tốt thật tốt với chú nhỏ."
Quả nhiên câu nói sau cùng khiến cho Tô Kình Thiên rất hài lòng, khóe môi bất giác cong lên một đường.
--- ------ ------ ------ ------ ----
"Cửu Vĩ, người bên kia đã bắt đầu ra tay." Lúc Lam Nhược Khê nhận được điện thoại, bên kia liền vang lên giọng nói trầm của Phong Lượng.
Ánh mắt Lam Nhược Khê trở nên tăm tối, thật không hiểu nổi đầu óc Bách Lý Lan này có phải bị cửa kẹp rồi không, vào lúc này lại không thèm quan tâm công ty chẳng mấy chốc là xong đời lại còn có âm mưu xấu.
"Tôi biết, tôi cũng đã sắp xếp người xong xuôi, sẽ không xuất hiện điều gì không may."
"Phòng ngừa ngộ nhỡ, tôi đã liên lạc với quân chủ, quân chủ cũng không tỏ ý gì, chỉ nói là không muốn đả thương người xung quanh." Tiếng Phong Lượng tiếp tục vang lên.
Lam Nhược Khê tỏ ý đã hiểu, gật đầu một với Lãnh Hạo liền bắt đầu âm thầm hành động.
"Lão Soái ca, một lát nếu có chuyện gì xảy ra, anh hãy vờ như không thấy gì cả, biết không?" An Nhiện tựa vào người Phó Quân Hoàng, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói nhàn nhạt.
Phó Quân Hoàng gật đầu, không nói gì, chỉ chăm chú lựa đồ muốn mua.
"Lão Soái ca, cho dù lát nữa có thấy có người muốn mang em đi, anh cũng không được hành động, biết không?"
Quả nhiên những lời này của An Nhiên đã làm cho động tác của Phó Quân Hoàng đều cứng lại, khuôn mặt trở nên căng thẳng, anh cảm thấy anh cần lập tức xoay người trở về lại bị An Nhiên mạnh mẽ ngăn lại.
Trong nháy mắt Phó Quân Hoàng biết chuyện này có vấn đề, anh nhìn An Nhiên, bên trong đồng tử đen nhánh tràn đầy nghi ngờ, không hiểu và lo lắng.
An Nhiên vẫn tựa vào trên người anh như cũ, trong tay vẫn chọn nước trái cây, "Lão Soái ca, anh không cần gấp, em sẽ không xảy ra chuyện. Tất cả mọi chuyện đều đã dàn xếp xong, anh chỉ cần ngoan ngoan chờ một bên xem kịch vui, được không?"
Phó Quân Hoàng không nói lời nào, cho dù không xảy ra chuyện, anh vẫn không yên lòng, làm sao anh có thể yên tâm? Bảo bối vừa mới trải qua khổ sở như thế, làm sao anh có thể trơ mắt nhìn người xuất hiện.....
"Lão Soái ca, em muốn diệt trừ Bách Lý Lan hoàn toàn. Chúng ta không thể giết cô ta trước ánh sáng, chúng ta chỉ có thể lựa chọn mưu kế tốt hơn một chút."
Thấy Phó Quân Hoàng vẫn chưa nói chuyện, ngay cả tay ở bên hông cô cũng đã nắm chặt vài phần, trong lòng An Nhiên thở dài, quả nhiên là cô đã đánh giá cao năng lực nhẫn nại của Lão Soái ca.
"Em cam đoan với anh em sẽ không xảy ra chuyện gì dù chỉ một chút, nếu như anh thật sự không yên lòng, anh liền âm thầm bảo vệ em, như thế nào?"
Cuối cùng thì Phó Quân Hoàng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Đối mặt với yêu cầu thành khẩn như thế của An Nhiên, làm sao anh còn có thể nói không được chứ?
Thấy Phó Quân Hoàng đã đồng ý, An Nhiên liền nói với anh: "Anh đến chỗ bán hải sản đi, cách xa em một chút." Nếu như bọn họ cứ dính một chỗ với nhau thì những người kia vẫn luôn đi theo bọn họ làm sao mà dám ra tay chứ?
Phó Quân Hoàng nhìn cô thật sâu một, rồi sau đó cùng với Tô Nặc và Tô Kình Thiên đi đến quầy bán hải sản, lúc đi Tô Nặc còn liên tục tra hỏi Phó Quân Hoàng: tại sao Tiểu Nhiên lại không đi.
Tô Kình Thiên có lẽ đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra, anh cúi đầu cười khanh khách, một tay che lại cái miệng nhỏ nhắn của nhóc con, ngay sau đó nhóc con liền lập tức đỏ mặt, giấu cả người mình vào trong ngực của anh, không nói gì cả chỉ đi theo thôi.
An Nhiên làm như không nhìn thấy bọn họ đi, tiếp tục chăm chú chọn nước trái cây của mình, đúng như dự đoán, không lâu sau Phó Quân Hoàng bọn họ rời đi, có bốn người vây xung quanh cô.
An Nhiên xoay người muốn đi, nhưng khi cô còn chưa kịp động, bên hông của cô đã có một khẩu súng tỳ lên, người đàn ông đứng sau lưng cô nói:
"Tiểu thư Phó, xin đi theo chúng tôi, bằng không đừng trách chúng tôi."
Ánh mắt An Nhiên trong trẻo lạnh lùng nhìn mấy người này, vẻ mặt cô lạnh nhạt vứt bỏ nước trái cây cầm trong tay, "Làm sao? Bách Lý Lan vẫn chưa từ bỏ ý đồ?"
Hiển nhiên bốn người kia không ngờ cô trực tiếp đoán ra được bọn họ là người của ai, sau đó vẻ mặt giật mình, người nọ vẫn nói: "Ít nói nhảm, bảo cô đi thì đi!"
Khóe môi An Nhiên nhếch lên, sau đó đi ra ngoài siêu thì cùng với bốn người này.
Mà lúc này Phó Quân Hoàng vẫn luôn chú ý ở bên cạnh lúc nhìn thấy bốn người vây quanh, trong nháy mắt muốn xông ra nhưng đã bị Tô Kình Thiên kịp thời giữ lại.
"Nếu cô ấy đã bảo anh yên tâm, cố ấy sẽ có năng lực khiến anh yên tâm. Không sao đâu, cô ấy chắc chắn đã có chuẩn bị từ sớm." Trong ấn tượng của Tô Kình Thiên, hồ ly kia không phải người ngu ngốc, cô suy tính rất nhiều vấn đề đến ngay cả bọn họ còn không suy tính đến.
Phó Quân Hoàng đè nén dừng bước, nhưng anh vẫn quan sát tất cả cử động của họ từ xa.
Lúc An Nhiên bị bốn người kia mang đi khỏi siêu thị, người của Vô Xá vẫn luôn âm thầm bảo vệ An Nhiên đã gọi điện báo cho Lam Nhược Khê.
"Quân chủ đã bị bốn người mang đi, không có tướng quân Phó bên cạnh cô ấy." Xem ra, người của Bách Lý Lan đã bắt đầu ra tay.
Lam Nhược Khê cười, "Tiến hành theo kế hoạch." Bách Lý Lan, cái này là do Thiên đường có lối cô không đi, Địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào!
Lúc An Nhiên bị mang lên xe, cô nhìn thấy Bách Lý Lan ngồi trong đó.
Lúc trông thấy Bách Lý Lan, An Nhiên có chút kinh ngạc, mặc dù cô đoán được những người này là của Bách Lý Lan nhưng lại không ngờ Bách Lý Lan sẽ ở trong xe.
"Ôi, chúng ta lại gặp mặt." Bách Lý Lan nhìn An Nhiên, vẻ mặt thoạt nhìn rất thoải mái, dáng vẻ thoạt nhìn hoàn toàn không giống với kẻ sắp bị phá sản.
Tập đoàn Bách Lý bị các giới đả kích, bất kể là chính giới hay thương giới hoặc là trên đường, cho dù công trình của tập đoàn Bách Lý vẫn còn hàng hóa, tất cả đều bị đập, bị đập không nói, còn có thể bị giành, đất xây dựng của bọn họ cũng bị phá, cổ phiếu xuống dốc không phanh, bây giờ cổ đông tập đoàn Bách Lý ngày ngày đến náo loạn trước cửa.
Tập đoàn Bách Lý chống đỡ không được bao lâu nữa sẽ phải tuyên bố phá sản.
Nhưng thoạt nhìn Bách Lý Lan này hoàn toàn không giống như là dáng vẻ phá sản nha.
"Tôi thật sự là không muốn gặp lại cô chút nào." An Nhiên cười lạnh, "Bách Lý Lan, lần này cô bắt cóc tôi lại muốn làm gì, hả?"
Bách Lý Lan lắc đầu, "Tiểu thư Phó, cô xem mấy lời này cô nói thật không tốt nha. Tôi chưa từng bắt cô mà, chẳng qua là dùng một chút mưu kế mà thôi, bây giờ cô chỉ cần gọi điện thoại cho những người đó, nói buông tha cho tập đoàn Bách Lý, tôi lập tức sẽ tha cho cô."
An Nhiên cười vui: "Bách Lý Lan, cô nói hay thật. Tôi nào có năng lực làm cho tập đoàn Bách Lý của cô cải tử hồi sinh? Tôi khuyên cô bây giờ thả tôi ra, bằng không cô sẽ hối hận."
"Bây giờ mà thả cô ra thì tôi mới hối hận!" Bách Lý Lan cười lạnh, "Thiện Vũ nhà tôi yêu cô như thế, vậy thì cô ở chung một chỗ với Thiện Vũ nhà tôi đi, chỉ cần cô quên tất cả, cô sẽ ngoan ngoãn ở bên người Thiện Vũ. Tôi muốn cô cả đời ở bên cạnh Thiện Vũ, bọn họ sẽ không thể nhẫn tâm làm cho tập đoàn Bách Lý hoàn toàn phá sản phải không? Dẫu sao cô cũng là dâu tương lai của tập đoàn Bách Lý, không phải sao?"
"Bách Lý Lan, cô quá ngây thơ rồi." Đáy mắt An Nhiên rõ ràng ý cười, "Cô nhìn lại một chút xem bản thân ngây thơ như thế sao lại có thể leo lên được chức tổng giám đốc tập đoàn Bách Lý vậy?"
Bách Lý Lan còn chưa kịp nổi giận, xe phanh gấp một, đợi khi các cô giương mắt lên nhìn thì thấy một chiếc xe Buick màu đen đang đứng chắn trước đường đi của bọn họ.
Ngay lúc tài xế định vòng đi đường khác, xung quanh bọn họ đã vây kín bởi thật nhiều xe.
Bách Lý Lan tưởng rằng là người của Phó Quân Hoàng đến nhưng không ngờ những trên những chiếc xe kia lại ghi tên các đài truyền hình, các tòa soạn báo khác nhau, đáy lòng cô xẹt qua dự cảm xấu.
Quả nhiên....
Trong nháy mắt những chiếc xe kia dừng lại, tất cả đoàn phóng viên nâng máy quay, micro lên nhào tới chỗ bọn họ....
"Bách Lý Lan, đối với chuyện cô bắt cóc Phó An Nhiên, cô có lời giải thích nào không?"