Đôi mắt kia bình tĩnh dừng ở trên người anh: “Cậu đã đau khổ như vậy, khát khao tự do, tại sao cậu không nghĩ đến rời khỏi bên cạnh cô ấy, tự mình sinh sống chứ?”
Đúng vậy.
Tại sao anh cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này chứ?
“Này chỉ có thể chứng minh khát khao của cậu với tự do vẫn không nặng, chẳng qua bây giờ cậu không muốn cuộc sống như thế, à không đúng, không phải là cậu không muốn, cậu chỉ là có chút chán ghét cuộc sống như thế, bởi vì cậu sống rất thoải mái.”
Thiện Vũ bị cô nói mà trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản bác thế nào.
“Nếu như cậu thật sự khát khao tự do, như vậy cậu sẽ nghĩ hết mọi cách để rời khỏi chị của cậu, mà không phải là không ngừng kiếm cớ cho mình, tự nói với mình không thể rời khỏi, tất cả lý do của cậu đều là kiếm cớ cậu không muốn rời khỏi cuộc sống như vậy.”
Lời nói bình thản lại vô tình của cô hoàn toàn bóc trần lòng của anh.
Trong đôi mắt màu trà kia thấm vẻ lạnh nhạt lại làm cho anh không có cách nào nhìn thẳng.
“Thừa nhận đi, cậu đây chỉ là sống sung sướng đã lâu, muốn triệt để làm khổ một chút mà thôi.” Cô chơi đùa điện thoại, giọng nói bình thản tiếp tục vang lên: “Thiếu niên mà, lớn đến tuổi này của cậu đều là sẽ có trái tim phản nghịch, chẳng qua bây giờ cậu đúng lúc là trong thời kỳ trưởng thành này, cho nên, bây giờ cậu vẫn nên thành thành thật thật đi về nhà thôi."
Thiện Vũ vẫn luôn được người khác nói là đứa trẻ ngoan, đây là lần đầu tiên anh bị người khác nói là đứa trẻ hư, còn là đứa trẻ phản nghịch hư.
Thiện Vũ bật cười: "Có lẽ, tôi thật sự giống như cô nói, chẳng qua là tôi chán ghét cuộc sống như vậy. Nếu như tôi thật sự hoàn toàn rời khỏi cuộc sống như thế, tôi nhất định sẽ không quen. Nhưng mà, cái này cũng không nói lên tôi không khát khao tự do."
"Không, tôi không có nói cậu không khát khao tự do." Cô lắc đầu: "Chỉ là khát khao của cậu đối với tự do không hề mãnh liệt mà thôi. Nếu như khát khao của cậu với tự do thật sự mãnh liệt, bây giờ cậu cũng sẽ không ngồi ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy với tôi, mà là không biết chạy trốn đến chỗ nào rồi, mà không phải suy nghĩ trời đã tối rồi, cần phải trở về như vậy."
Thiện Vũ không ngờ cô có thể nói như vậy.
Anh thật sự nghĩ cần phải trở về, anh...
Anh cứng họng không trả lời được, mở miệng, anh không biết nên nói cái gì.
"Nhóc con, mau trở về đi thôi, bằng không, chị nhà cậu sẽ lo lắng. Trở về nhận sai, tôi nghĩ, chị cậu sẽ không trách cậu."
Thiện Vũ biết, cho dù anh đi trở về mà không nhận sai, chị cũng sẽ không trách anh.
Nhưng mà nghĩ đến cô bé này nói với anh như vậy, đáy lòng anh không nhịn được xuất hiện một tình cảm kỳ lạ.
"Tôi có thể biết tên của cô không?" Anh dè dặt hỏi, chỉ sợ cô sẽ từ chối mình.
Lúc đôi mắt màu trà kia dừng ở trên người anh lần nữa, anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, anh hồi hộp cho nên không biết làm thế nào cho phải.
"An Nhiên, Phó An Nhiên." Đôi môi cực kỳ mê người kia khẽ mở, qiudoon chậm rãi nói ra mấy chữ này.
Phó An Nhiên.
Sau khi Thiện Vũ lặng lẽ đọc cái tên này ở trong lòng, cười với An Nhiên, một nụ cười cực kỳ rực rỡ như ánh nắng: "Phó An Nhiên, tôi sẽ ghi nhớ cô, cám ơn cô."
Cô phất phất tay, vẻ mặt không thay đổi.
Thiện Vũ khởi động điện thoại di động đã tắt đi, vừa mới mở điện thoại, một cuộc gọi liền đến, số điện thoại di động của anh chỉ có một mình chị biết.
Anh thành thành thật thật nhận sai với chị, thành thành thật thật báo vị trí của mình, sau đó mới cúp điện thoại.
Trong điện thoại, anh nghe được sự mệt mỏi của chị, còn có một ít tiếng nghẹn ngào.
Lần này anh thật là làm quá mức, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, sao chị có thể chịu được chứ.
Anh xoay người trở về, gắng sức vẫy tay với bóng dáng dưới cây cổ thụ kia, nhưng mà bóng dáng kia vẫn luôn cúi thấp đầu, cũng không có nhìn về anh ở chỗ này.
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước người anh, ngay lúc Thiện Vũ chuẩn bị lên xe, Thiện Vũ xoay người muốn chạy!
Đám người kia không phải là thủ hạ của chị.
Nhưng mà anh còn chưa chạy được mấy bước, liền bị người trên xe bắt lại!
Anh muốn kêu to, nhưng mà nghĩ đến An Nhiên cách đó không xa, anh sững sờ cũng không có kêu, không có kêu, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp, dưới sự ép buộc của đám người kia đi lên xe.
Anh biết, mình trở thành lợi thế đàm phán, chị sẽ bởi vì anh mà bị đe dọa.
Anh bị bịt mắt lại, hai tay bị trói ở phía sau lưng, trực tiếp ném vào trên ghế sau.
"Lão đại, bắt được người. Lần này bên cạnh thằng nhóc này không có ai, rất dễ bắt... Tôi không biết, cũng không biết người đàn bà đó nghĩ như thế nào, chỉ là bây giờ chúng ta bắt được xương sườn mềm của ả, chúng ta không sợ người đàn bà kia không theo."
Nghe nói như vậy, Thiện Vũ biết mình lại gây thêm phiền phức cho chị.
Anh quả nhiên là một phiền phức.
Anh không biết mình bị bắt đến chỗ nào, anh chính là ngửi thấy mùi thi thể thối rữa ở trong phòng, lúc miếng vải đen trên mắt anh được lấy ra, đập vào mắt anh chính là cảnh đổ nát.
Giống như chỗ khu nhà ổ chuột.
"Mày chính là em trai của Bách Lý Lan sao?" Một người đàn ông cầm đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười toàn răng vàng khè.
Thiện Vũ tự trách mình không có tiền đồ, từ nhỏ anh đã không được phép chạm vào súng ống, chị có cho anh đi học thuật phòng thân, nhưng mà anh không thích những vận động vũ lực kia, mỗi lần anh đều không đi, cuối cùng Bách Lý Lan chỉ có thể thỏa hiệp, chỉ là vệ sĩ bên cạnh anh càng nhiều hơn.
Anh biết tại sao chị không cho anh chạm vào súng ống, cô muốn cho anh lớn lên bình thường, muốn cho anh giống như đứa trẻ bình thường, nhưng mà lớn lên ở trong một gia đình như vậy, sao anh có thể bình thường chứ?
Đứa trẻ bình thường từng thấy bắn nhau thật sự sao? Đứa trẻ bình thường từng thấy người chết sao? Bên cạnh đứa trẻ bình thường sẽ có rất nhiều vệ sĩ sao?
Anh đã sớm không giống với đứa trẻ bình thường.
Thấy Thiện Vũ không nói lời nào, người đàn ông miệng toàn răng vàng khè rút ra một điếu thuốc, cười đắc ý: "Không sao, mày không nói câu nào bọn tao có rất nhiều cách làm cho mày mở miệng."
Trái tim Thiện Vũ nhảy lên bùm bùm mãnh liệt, anh đang sợ.
Nhưng mà cũng ở lúc này, một người nhìn bộ dạng như đàn em chạy vào, gã ghé vào bên tai người đàn ông miệng toàn răng vàng khè nói mấy câu gì đó, vẻ mặt người đàn ông răng vàng khè kia biến đổi, ngay sau đó cười lạnh nói:
"Một đứa nhỏ hơi lớn, nhìn bọn mày bị dọa sợ đến như vậy, nếu bọn chúng muốn gặp tao, vậy thì để cho bọn chúng lăn đến đây đi."
Mà Thiện Vũ cũng cùng lúc bị đá sang một bên.
Người đàn ông răng vàng khè đá vào phần bụng của Thiện Vũ, sức lực không nhẹ, làm cho cả người Thiện Vũ đều đau đến co quắp lại.
Không bao lâu, vài người thoạt nhìn rất trẻ tuổi đi vào.
Thiện Vũ không biết rốt cuộc có mấy người, anh rất đau, anh không có hơi sức xoay người nhìn, chỉ là từ tiếng bước chân có thể biết không ít người đi vào.
"Răng Vàng, gần đây anh làm việc rất không phúc hậu." Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên.
Răng Vàng lắc lắc gậy gộc trong tay mình, nhìn mấy người đi đến, khịt mũi khinh bỉ: "Bọn mày tính là cái thứ gì? Bọn mày biết Răng Vàng tao là ai không? Bọn mày lại dám nói với tao như vậy, không cần mạng hả?"
"Trước khi mở miệng nói chuyện, tốt nhất nên suy nghĩ trước, anh không có tư cách, mở miệng này." Một giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào vang lên.
"Bọn mày đủ can đảm đấy, dám ở trong địa bàn của Răng Vàng tao làm ầm ĩ à?" Rõ ràng Răng Vàng cực kỳ không vừa lòng.
"Tiểu Tứ, cậu xem, dù sao thì trên thế giới này vẫn có người không biết điều muốn tìm chết như vậy." Trong giọng nói quyến rũ kia mang theo là nồng đậm giễu cợt.
"Ai nói không đúng chứ." Trong giọng nói lạnh lẽo thấm một chút băng lạnh.
"Cậu nói xem chúng ta phải làm sao đây?"
"Không tuân thủ phép tắc của Vô Xá ta, dĩ nhiên là, giết!"
Răng Vàng vốn còn muốn chế nhạo vài câu, ngay sau khi nghe thấy hai chữ Vô Xá, cả người gã đều ngây ngẩn.
Vô Xá chỉ là tổ chức mới ra đời và phát triển gần đây, tốc độ phát triển của tổ chức này cực nhanh, hình thức to lớn, rốt cuộc người đứng đầu phía sau Vô Xá là ai thì không có ai biết, không có ai biết rốt cuộc tầng lớp trên có bao nhiêu người, không có ai biết thành viên của Vô Xá có bao nhiêu... Nhưng mà hình thức Vô Xá không ngừng bành trướng càng lúc càng lớn, Vô Xá căn bản chưa từng có ý định khiêm tốn, chỉ cần là chuyện bọn họ làm, nhất định đều là lớn lối hoàn thành.
Mặc dù Răng Vàng biết tổ chức Vô Xá này, nhưng mà cũng không chứng tỏ gã không biết một ít thành viên của tổ chức Vô Xá này, gã đúng là không nhớ rõ người ở bên trong tổ chức Vô Xá đều là loại đứa nhỏ xấu này.
Bây giờ Vô Xá thật đúng là lợi hại, lợi hại đến nỗi làm cho những đứa nhỏ xấu xa này đến giả mạo Vô Xá, bọn họ cho rằng sau khi báo ra Vô Xá, gã sẽ không động vào bọn họ sao?
"Vô Xá là cái thá gì! Tao muốn là..."
Bịch ----
Đi cùng với giọng nói của Răng Vàng, tiếng súng vang lên cùng một lúc!
Sau một lát im lặng, ngay sau đó chính là vang lên tiếng kêu gào đau đớn của Răng Vàng: "Cánh tay của tao, cánh tay của tao! Khốn kiếp! Giết chết chúng nó! Giết chết chúng nó!"
Răng Vàng đang điên cuồng kêu gào, một hồi tiếng súng vang lên cùng một lúc, ngay sau đó, cửa phòng vốn đóng chặt bị người bên ngoài mạnh mẽ phá vỡ, sau đó chính là tiếng súng lên đạn.
Sau khi nhìn thấy một nhóm nhiều người bỗng nhiên đi vào, đám đàn em của Răng Vàng kinh hãi, bọn họ tự giác mà ném súng ở trong tay xuống đất, hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, cuối cùng cả người đều nằm trên đất.
Bọn họ đây là hoàn toàn bị bao vây.
"Quân chủ, chỗ này đã bị khống chế rồi, người định xử lý những người này như thế nào?" Trong giọng nói quyến rũ kia thấm đầy vẻ cung kính.
"Quân chủ." Ngay cả trong giọng nói lạnh lẽo vô tình kia cũng thấm rất nhiều vẻ cung kính.
Thiện Vũ thật tò mò, rốt cuộc quân chủ này là ai.
"Làm người của tôi bị thương, dĩ nhiên là phải trả giá thật lớn."
Giọng nói này làm cho cả người Thiện Vũ run lên.
Anh không biết là anh nghe lầm, hay là giọng nói này quá giống, này rõ ràng... rõ ràng chính là giọng nói của Phó An Nhiên kia.
"Mang người đi. Về phần Răng Vàng, mang về Vô Xá."
Sẽ không sai, anh sẽ không nghe lầm giọng nói này.
"Phó... An Nhiên." Thiện Vũ không biết là mình gọi ra như thế nào, chỉ là lúc anh thốt ra, anh đã gọi thành tiếng rồi.
Xung quanh yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Bởi vì xưng hô của anh.
Răng rắc.
Tiếng súng lục lên đạn.
Lúc Thiện Vũ mở mắt, thấy chính là một họng súng đen ngòm, họng súng đối diện anh.
Mà chủ nhân của khẩu súng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, đôi mắt vô tình kia lặng lẽ dừng ở trên người anh, sau đó anh quay đầu trở về: "Quân chủ, quen biết sao?"
Thiện Vũ cảm thấy hình như lục phủ ngũ tạng của mình hơi sai chỗ, anh không thể động đậy, cũng lúc anh muốn xoay người nhìn An Nhiên, trong tầm mắt anh thật sự xuất hiện cô bé mặc đồ đen kia.
Cô bé anh vừa cách xa không bao lâu kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong đôi mắt màu trà kia xẹt qua một chút tức cười: "Ơ, sao cậu thành như vậy?"
Thiện Vũ nhất thời không biết trả lời như thế nào, bây giờ anh thảm hại đến tột cùng, nếu như có thể, bây giờ anh liền căn bản không muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh.
"Tôi..."
"Cậu xem, đây chính là hậu quả của việc cậu không nghe lời chị cậu." Cô cho người bên cạnh một ánh mắt, người kia vốn còn dùng súng chỉ vào người anh dời họng súng đi, nới lỏng dây trói của anh.
Mặc dù là Thiện Vũ tự do, nhưng mà bây giờ bụng của anh thật sự là đau có chút kịch liệt, ở trước mặt An Nhiên anh ngại mở miệng, chỉ có thể nhịn, trên trán cũng là xuất hiện mồ hôi lạnh.
"Bị thương chỗ nào?" An Nhiên nhíu mày: "Tiểu Tứ, cho người đưa cậu ấy đến bệnh viện."
Vốn là Thiện Vũ muốn từ chối, nhưng mà trước tình hình bây giờ của mình, lại tiếp tục cậy mạnh nữa, sẽ chết người, anh cũng liền thỏa hiệp.
Chỉ là cũng liền ở trong nháy mắt, một gã đàn em vốn nằm trên mặt đất bỗng nhiên nhặt một khẩu súng lục trên đất lên, muốn nổ súng về phía An Nhiên ----
Bịch ----
Thiện Vũ kinh hãi nhìn mọi thứ đã xảy ra trước mắt.
Anh biết Phó An Nhiên không tầm thường, anh biết cô không giống với nữ sinh bình thường, nhưng mà cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ, cô vậy mà sẽ giết người mà không thay đổi sắc mặt chút nào!
Động tác của cô và tốc độ linh hoạt khiến cho anh khâm phục.
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi." Ngón tay thon dài kia của cô chuyển động ở trên súng lục, trên gương mặt cực đẹp kia mang theo một chút khinh thường và lạnh lùng, mà nhiều hơn lại là khí chất quân vương.
Bên trong, còn có mấy người muốn xông ra, nhưng mà lúc bọn họ vừa mới bò dậy, một người một súng của Phó An Nhiên mặt không biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng kia làm Thiện Vũ kinh ngạc.
"Mang đi." Một cô gái khác đứng ở bên cạnh An Nhiên phất tay, toàn bộ những người mặc đồ đen kia vốn là đứng ở cửa lập tức xông đến, trực tiếp kéo những người vốn bắt cóc anh đi.
An Nhiên cũng không có lập tức rời khỏi, cô liền đứng ở bên cạnh Thiện Vũ, lạnh lùng nhìn anh: "Lúc một người không có năng lực, đừng nghĩ đi tự lực cánh sinh, bởi vì cậu căn bản cũng không có tư cách."
Cả người Thiện Vũ giống như bị cố định ở tại chỗ.
An Nhiên không có ở lại nữa, cô trực tiếp rời khỏi.
Thiện Vũ được người lúc trước dùng súng chỉ vào anh đưa đi bệnh viện, chỉ là sau khi anh được đưa đến bệnh viện, người đó liền biến mất, sau này anh biết, người kia tên là Lãnh Hạo, trợ thủ đắc lực bên cạnh Phó An Nhiên.
Ngày đó, anh vừa mới đi vào bệnh viện không bao lâu, Bách Lý Lan liền tìm đến đây, đầu tiên cô nhìn thấy anh, cô không có tức, không có giận, cô chỉ ôm anh thật chặt, cô gần như nghẹn ngào nói:
"Nếu như chị không có em, chị nên làm cái gì bây giờ."
Giây phút đó, trái tim Thiện Vũ hoàn toàn mềm nhũn ra.