CHƯƠNG 67 TT
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Một tuần sau, đầu An Nhiên có chút đau đầu khi nhìn thấy một người vừa bước vào cửa phòng, ánh mắt nhìn vào ngực của cô - Tô Nặc, ánh mắt đã đỏ bừng, còn bị sưng hiển nhiên là đã khóc.
Tô Kình Thiên an vị trên sofa, có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịnh nhìn tiểu nha đầu đứng ở giường bệnh của An Nhiên.
Tiểu nha đầu này làm sao mà biết được An Nhiên bị thương, ở nhà khóc không kịp thở, cả người đều là nước mắt, cuối cùng không còn biện pháp nên mới đưa cô đến đây.
“Tô Nặc”. An Nhiên thở dài, có chút xúc động.
“Tiểu Nhiên, cậu sao mà luôn bị thương”. Âm thanh mềm yếu ôn nhu vang lên, “Phó ca ca không có chăm sóc tốt cho cậu a, Tiểu Nhiên cậu đến nhà của tớ đi, chú nhỏ chăm sóc tớ tốt a, không làm cho tớ bị thương”. Cô một mặt nhìn sắc mặt của An Nhiên, sau đó lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phó Quân Hoàng.
An Nhiên có chút buồn cừơi, cô còn chưa cười ra tiếng thì Tô Nặc đã đi đến trước mặt của Tô Kình Thiên nói “Chú nhỏ, chúng ta mau mang Tiểu Nhiên đóng gói, sau đó đem về nhà chúng ta đi, nhường dì bảo mẫu chăm sóc An Nhiên, chúng ta cùng nhau chăm sóc của cậu ấy”.
Tô Kình Thiên lấy tay ôm tiểu nha đầu hồn nhiên này vào lòng, hàn khí của Phó Quân Hoàng phát ra, nhìn anh cười nói “Đứa nhỏ này nói giỡn, nói giỡn thôi”. Trước mặt của Phó Quân Hoàng mà nói đem tiểu hồ ly kia mang đi? Anh thật không muốn chống đối lại Phó Quân Hoàng .
Vài ngày gần đây, Phó Quân Hoàng hầu như đều sinh hoạt trong bệnh viện, nhưng mà anh nghe thấy tin tức xảy ra ở Tần môn.
Môn chủ Diêm Tử Diệp ở Tần môn bị thương, mấy phe cánh của Tần môn đều bị ảnh hưởng, nếu không bị đập phá đồ đạc thì cũng chặn đường mà đánh, tóm lại là vài ngày nay, mọi chuyện ở Tần môn không chút yên tĩnh.
Những việc này, đừng nói là không có liên quân đến Phó Quân Hoàng a.
Ở Đế Đô, ai dám chống đối với Tần môn Diêm Tử Diệp? Ai có thể dễ dàng làm bị thương Diêm Tử Diệp?
Tầm mắt của Tô Kình Thiên nhìn Phó Quân Hoàng, sự tình chuyện này không phải ở trước mặt anh sao?
Tô Nặc nghe Tô Kình Thiên nói, không thấy vừa ý, “ Con mới không có nói giỡn, Phó ca ca không chăm sóc tốt cho An Nhiên, con muốn đem An Nhiên đi, con----” những lời chuẩn bị nói tiếp theo đều bị Tô Kình Thiên nuốt hết vào bụng.
Ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mắt mở to có chút không khống chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên rạng mây đỏ.
Một lúc sau, Tô Kình Thiên mới thả tiểu nha đầu mặt còn đỏ ra, mỉm cười nhìn tiểu bảo bối trở nên e lệ.
“Trời ạ, chú nhỏ sao chú có thể ở bên ngoài mà hôn con.”. Chú nhỏ nói, những chuyện hôn nhau thân mật này thì ở nhà mới có thể, nhưng hiện tại, hiện tại còn có Tiểu Nhiên đang nhìn a.
“ Có thích chú nhỏ hôn con hay không?”. Tô Kình Thiên không đáp lại nghi vấn, gương mặt anh làm cho người ta mê luyến.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ này lại xuất hiện mãnh hồng hơn, cô nhìn đôi môi mê người của chú nhỏ, không thể không gật đầu “Thích”.
Khi trả lời xong mới ý thức được là xung quanh đây còn có người.
Tiểu nha đầu thẹn thùng nhìn An Nhiên trên giường bệnh, nhìn thấy trong mắt của cô mang theo ý cười, cô (Tô Nặc) thẹn thùng nép người vào trong lòng của Tô Kình Thiên, hiển nhiên là muốn An Nhiên đem sự việc vừa nãy quên đi.
Cô gái kia, thật đúng là kẻ lừa đảo.
An Nhiên mệt mỏi thở dài.
Phó Quân Hoàng tầm mắt không tự chủ nhìn đôi môi hồng thuận của An Nhiên, yết hầu không tự chủ nuốt một cái.
“Lão soái ca, có thể làm thủ tục xuất hiện hay không?” An Nhiên ho nhẹ, tính kéo tầm mắt của Phó Quân Hoàng về.
“Có thể”. Tầm mắt của Phó Quân Hoàng không di động, vẫn nhìn môi của An Nhiên.
Tô Kình Thiên nhìn Tô Nặc trong lòng, hai tay bên người nắm chặt lại, con ngươi thâm thuý, anh cười cười nhìn Phó Quân Hoàng, nói:
“ Tôi có chút việc, cho nên đi trước.”
An Nhiên liếc Tô Kình Thiên một cái, nhíu mày, “Không thể khống chế a.”
Tô Kình Thiên không ngại ngùng đáp: “Chính là như vậy, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, Tô Kình Thiên không cho Tô Nặc có ý kiến, liền ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Khi Tô Kình Thiên ôm tiểu nha đầu lên xe, tiểu nha đầu này mới phản ứng, khi chú nhỏ mang đi, tinh thần chưa hoàn lại.
“ Không! Chú nhỏ, con muốn mang Tiểu Nhiên đi chung! Phó ca ca không chăm sóc tốt cho Tiểu Nhiên, con….”
Tô Kình Thiên lại chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải kia, cho đến khi cô gái nhỏ yếu ớt dựa vào lòng anh, Tô Kình Thiên mới dán lên tai của cô, trầm giọng nói: “Bảo bối, nếu Tiểu Nhiên đi đến nhà chúng ta, về sau chúng ta không thể hôn nhau như thế này được.”
“Vì sao? Vừa rồi chúng ta..”. Hô hấp nóng rực phà lên người cô là cô hơi rụt cổ, lỗ tai rất ngứa a.
“ Tiểu Nhiên không có ai để hôn, vậy Tiểu Nhiên nhìn thấy chúng ta hôn nhau như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?” Anh tiếp tục tẫy não cô.
Tiểu nha đầu đau khổ suy nghĩ, suy nghĩ đi suy nghĩ lại rồi đưa ra kết luận: “ Nói như vậy,thì Tiểu Nhiên thật đáng thương a.” Lúc đầu cô suy nghĩ, sẽ để chú nhỏ hôn Tiểu Nhiên, nhưng khi nghĩ đến có người khác với chú nhỏ thân mật, thì cô liền mất vui. Chú nhỏ nên vẫn chỉ thân mật với một mình cô thôi.
Tô Kình Thiên không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm lấy cô, để cô ngồi trên đùi của mình, nhìn tiểu nha đầu ngượng ngùng, không tự chủ hôn cô.
Trong phòng bệnh.
“ Tô Kình Thiên dạy cho Tô Nặc cái gì không biết?”. Nghĩ đến Tô Nặc nói những lời này trước mặt cô, An Nhiên cảm thấy trong lòng mình thật quỷ dị.
Tuy biết rằng Tô Kình Thiên cùng Tô Nặc không có chung huyết thống, cũng biết rằng Tô Kình Thiên có cảm tình với Tô Nặc, nhưng chuyện vừa nãy phải chăng có chút quá.
Phó Quân Hoàng nhìn thấy đôi môi đóng mở, coi người tối đen, anh đứng lên.
An Nhiên cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, lập tực, cái gáy bị nắm lại, môi của cô bị anh nuốt vào trong miệng.
Khi Từ Tĩnh Ngưng bước vào, thì nhìn thấy hình ảnh hai người hôn nhau.
Vừa hé của lại bị đóng phịch lại.
Phó lão gia nhíu nhày, kinh ngạc nhìn Từ Tĩnh Ngưng, xoa cái cây gậy trong tay nói: “ Con làm cái gì vậy?”
Từ Tĩnh Ngưng quay đầu nhìn Lão gia tử, cười nói: “Không có gì, nhất thời bị trượt tay.”
Phó lão gia tử nhíu mày, tầm mắt nhìn trên tay nắm cửa, ông không nhìn ra được sao mà trượt.
Khi cửa vừa bị đẩy, An Nhiên đang ngồi trên giường thở, Phó Quân Hoàng đứng bên người cô, bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ.
Phó lão gia tử không nói gì, nhìn môi của An Nhiên sưng đỏ, sao đó nhìn phía sau, tầm mắt nhíu lại, trách cứ Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng không động đậy khi Phó lão gia nhìn, tầm mắt nhìn xuống An Nhiên.
Phó lão gia nhíu mày, cái này có phải là bọn nhỏ ghét bị quấy rầy không a.
“Ông”. Phó Quân Hoàng lên tiếng phá vỡ thế cục đang im lặng.
“Ông nội, sao lại đi đến đây?”. An Nhiên đứng dậy đi đến chỗ Phó lão gia tử, tủm tỉm cười nhìn ông.
Phó lão gia tử hừ nhẹ, “Ông đến xem, có người không muốn lão gia này đến đây”. Nói xong ông nhìn Phó Quân Hoàng bằng con mắt viên đạn.
Phó Quân Hoàng làm như không thấy.
Từ Tĩnh Ngưng có chút ngạc nhiên đối với chuyện ba chồng mình biết chuyện của bọn nhỏ, bất quá khi nghĩ đến thì chuyện bình thường, ba chồng đã không nói gì, vậy thì từ con gái bà biến thành con dâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là con gái của mình thì yên tâm, Quân Hoàng lại yêu đứa nhỏ này như bảo bối, khi hai đứa ở cùng nhau thì vô cùng xứng đôi.
An Nhiên hôm nay được xuất viện, Từ Tĩnh Ngưng dặn một phòng ăn của Khách sạn Đế Đô của bà một bàn thức ăn thật lớn, không có người ngoài, chỉ có người họ Phó.
Hôm nay, người họ Phó coi như đầy đủ, Phó Quân Nghị từ khi vào trong phòng thi luyên thuyên không ngừng, ngay lúc cậu nói thì Phó Quân Hoàng cho cậu một ánh mắt sắc bén.
Bữa tối toàn những món gia đình, khi người phục vụ gõ của tiến vào, nói là có người đến.
Mọi người ở đây đang nghĩ ai đến thì thấy Cố Trường Thanh lão gia cầm trong tay cái hộp rồi cười ha ha bước vào.
“ Các người, Tiểu hồ li xuất viện cũng không nói với lão già tôi một tiếng, lão già này đến bệnh viện, mới biết được tiểu nha đầu này được xuất viện.”
Phó Văn Thắng, Phó Quân Hoàng cùng Phó Quân Nghị đứng dậy chào hỏi, Từ Tĩnh Ngưng cùng An Nhiên cũng đứng lên, duy chỉ có Phó lão gia vần ngồi im như núi, tiếp túc ăn đồ ăn cùng nhắm chút rượu.
Khi nghe Cố lão đầu kia nói, Phó Lão gia tử không đồng ý mới lên tiếng: “Đứa nhỏ nhà tôi xuất viện, còn cần ông cho phép?”. Phó lão gia hừ lạnh.
“Tôi nói này Phó lão đầu, đây là ông không đúng, tốt xấu gì, tiểu hồ li cũng là cháu của tôi? Tôi cũng nhìn đứa bè này lớn lên.”. Cố Trường Thanh cũng không thua kém đáp, ông đem lễ vật trên tay đặt trước mặt An Nhiên: “Tiểu hồ li ,chúc mừng cháu xuất viện.”
An Nhiên không chút ngại ngùng mà nhận, từ nhỏ đến nay, cô không ít lần nhận đồ của Cố Trường Thanh.
Từ Tĩnh Ngưng, viết thêm mấy món ăn nữa, giữ Cố Trường Thanh lại, hai người Cố lão gia cùng Phó lão gia lại cãi nhau, hai vị lão nhân này đều đã uống nhiều, lúc gần đi, Phó lão gia còn muốn gọi Cố lão đầu đại chiến thêm 300 hiệp.
Đã nữa tháng An Nhiên không có ở nhà, khi về nhà liền tắm rữa rồi lên giường nằm, Phó Quân Hoàng liền đè lên người cô.
Hôm nay, Phó Quân Hoàng có uống chút rượu, tuy là hơn ngày thường một chút nhưng không đến mức là say.
Khi Phó Quân Hoàng mê mang nhìn An Nhiên, anh nhìn đôi mắt cô, nói: “Bảo bối…”. Âm thanh trầm ấm làm người ta không rõ tình huống xảy ra tiếp theo.
“Dạ”. Cách một lớp quần áo, An Nhiên có thể cảm nhận được con người đang áp lên cô có bao nhiêu nóng rực.
“Bảo bối…”, Phó Quân Hoàng bỗng chốc áp lên gáy của An Nhiên, anh vẫn không nên đụng đến An Nhiên, tuy rằng bác sĩ nói không sao nhưng anh vẫn luôn cận trọng.
“Thế nào?”. Trong lòng An Nhiên tràn đầy mềm mại, tay không biết lúc nào đã quấn quanh cổ của anh, sờ sờ mái tóc ngắn của anh, tiếng nói nhu hoà hỏi.
“Bảo bối…” Hô hấp nóng rực phun lên cổ cô, một cảm giác khác thường nhất thời xuất hiện khắp toàn thân, An Nhiên có chút không tự nhiên, vặn vẹo thân người, khi cô hơi động, đã bị Phó Quân Hoàng giữ lại, hô hấp của anh có chút gấp, “Bảo bối, không được nhúc nhích.”
Giữa hai chân cô cảm thấy có vật nóng rực, cứng cứng, An Nhiên bất động trở lại, thân thể không dám động nữa.
Lão soái ca này…. thật đúng là tinh lực tràn đầy.
“Muốn em giúp anh hay không?” An Nhiên nói nhỏ bên tay của Phó Quân Hoàng.
Người áp trên cô rõ ràng đang hưng phấn, trong lòng xuất hiện một mãnh vui vẻ, môi dán trên cổ cô nóng bỏng trong nháy mắt, An Nhiên rõ ràng nghe được 1 tiếng nói:
“Được”
Anh nhớ được, bảo bối có giúp anh một lần, cái lần đó cho đến nay anh không thể nào quên được.
Nhưng từ đó về sau, bảo bối không có giúp anh, tuy rằng anh…. Khụ rất muốn, nhưng nếu bảo bối không thích, hoặc cô không mở miệng thì không sẽ không chủ động bảo bối sờ chỗ đó của anh, sau đó cho anh…
Trái tim An Nhiên nhất thời nhảy liên hồi, chính cô không biết vì sau mà khẩn trương.
Quất sắc ngọn đèn.
Ấm áp phòng.
Ái muội tình tố.
Ôm nhau hai người.
Tiếng thở dốc trong phòng dần trở nên phóng đại, sự ái muội trong không khí càng lớn, cho đến khi, tiếng rên rỉ đau đớn phát ra, trong không khí tràn ngập một hương vị khó nói, trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh.