Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 66.3

Trước Sau

break
Lam Nhược Khê mất máu quá nhiều, được Bùi Thanh Dật đưa đến phòng

phẫu thuật của bệnh viện, Vương Thế Kiệt luôn đi theo Lam Nhược Khê. Hiện tại, cậu đối với Lam Nhược Khê là sùng bái, thân phận của Phó An Nhiên thật có vấn đề, bác sĩ Bùi này cũng không phải là người tốt, trời sinh trong lòng mỗi người đều có một loại tò mò đối với những chuyện mà chưa biết, cậu cũng đã hiểu ra, Tôn Hiểu Lâm này đã làm những chuyện gì.

Nhưng mà, cậu hẵn chưa biết, lòng hiếu kì của bản thân lại có thể làm chết người.

Từ lúc cậu nhận thức tiểu thư nhà họ Tôn, thì thế giới của cậu dã xảy ra nhiều chuyện nghiêng trời lệch đất.

Mà chuyện đó, là sau này,

Vương Thế Kiệt cũng mặc đồ bảo hộ khi vào phòng phẫu thuật, đứng phía sau của Bùi Thanh Dật, cậu nhìn Bùi Thanh Dật nhanh nhẹn lấy đạn trong cơ thể của Lam Nhược Khê ra ngoài, sau đó ánh mắt không tự chủ nhìn gương mặt tái nhợt của Lam Nhược Khê.

Cái này, chắc đau lắm.

Bùi Thanh Dật gấp viên đạn cuối cùng ra, tháo khẩu trang xuống, việc khâu vết thương, xử lý những việc còn lại đều có người làm.

“Theo tôi đi ra ngoài” Bùi Thanh Dật nhìn Vương Thế Kiệt, rồi sau đó xoay người bước ra ngoài.

Vương Thế Kiệt có chút không yên lòng, nhìn thoáng Lam Nhược Khê còn đang bị hôn mê, đến khi nghe Bùi Thanh Dật gọi cậu, mới xoay người theo ra ngoài.

“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra”. Lúc nhận được điện thoại của cô gái kia thì anh biết không có chuyện gì tốt.

“Bị người ta đuổi giết, còn có thể có chuyện gì?” Vương Thế Kiệt đối với lời nói mang theo hơi súng này lại thần kì bình tĩnh.

“Không biết là ai sao?”.

“Bọn họ không phải muốn giết tôi, tôi làm sao mà biết được” Làm như vậy để làm gì? Khinh thường cậu? Khinh thường cậu là không thể giúp cô ấy (Lam Nhược Khê) giết được người?

Giết, cậu giết người, đến lúc đó không biết lão già ở nhà giúp cậu dọn dẹp như thế nào.

Đột nhiên, có vài người bước vào trong phòng khám, đi đầu là một tên không phải là biểu cảm dành cho thiếu niên, hắn ta nếu so với Vương Thể Kiệt nhỏ hơn một chút.

“Cô ấy thế nào?” Tên dẫn đầu đứng lại trước Bùi Thanh Dật, lạnh giọng hỏi

Bùi Thanh Dật dựa người trên tường, nhíu mày nói “ Yên tâm, không chết được”. Chỉ cần không đi lên cầu Nại Hà, thì anh có thể đem người cứu trở về

Ánh mắt của Lãnh Hạo nhìn thoáng qua Vương Thế Kiệt, một thân đầy lãnh sát bước vào phòng phẫu thuật.

Vương Thế Kiệt nhìn Lãnh Hạo.

Vừa rồi nếu cậu không nhìn nhầm, thì người đó ( Lãnh Hạo) hẵn là muốn giết cậu a.

Người đi sau lưng của Lãnh Hạo đứng thẳng tắp ở của phòng mổ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của bọn họ không hề che giấu mà nhìn Vương Thế Kiệt, trong những ánh mắt đó đều là tức giận.

Thời điểm Lãnh Hạo bước vào phòng phẫu thuật, người đứng tại phòng giải phẫu đã chuẩn bị quần áo bộ hộ, Lãnh Hạo mặc quần áo vào, đứng trước ở đài thủ thuật.

May mắn, cô không có việc gì.

Khi hắn nhận được tin,lúc Chu Tân Quốc cùng Tô Mạc Như chết, hắn nghĩ đến Lam Nhược Khê đầu tiên,hắn hoài nghi chính là Lam Nhược Khê đã làm.

Nhưng, khi nhận được tin ở ngoài đường có bắn nhau, thì hắn biết hắn đã đoán sai, Lam Nhược Khê đang gặp nguy hiểm.

Hắn mang theo người tìm cô khắp nơi nhưng không tìm thấy.

Hắn không dám làm phiền quân chủ, thân thể của quân chủ hiện tại không được tốt, nếu như vì nóng vội mà quấy rầy, bị Phó Quân Hoàng phát hiện, quân chủ sẽ không do dự là giết chết hắn.

Vào lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán thì Bùi Thanh Dật điện thoại đến.

Nhà họ Chu bị giết, không phải Tần môn làm, cũng không phải Vô Xá, như vậy, người đứng phía sau là ai?

Ẩn ẩn bên trong, hình như có đôi mắt luôn chăm chú nhìn bọn họ, mội hành động của bọn họ đều bị giám sát.

Thời điểm Lam Nhược Khê tỉnh lại là ngày hôm sau.

“Quân chủ -----!” Lam Nhược Khê bật ngồi dậy, sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi.

Lam Nhược Khê thở dồn dập, bộ ngực của cô phập phồng dồn dập.

Một cái khăn ướt lau mồ hôi trên trán của cô, Lam Nhược Khê ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Hạo trưng bộ mặt than.

“Quân chủ lập tức đến”. Lãnh Hạo vừa lau mồ hôi cho cô, vừa nhíu mày nói

Lam Nhược Khê cũng không đáp lời, cô nhìn Lãnh Hạo đang suy nghĩ xuất thần,cô nói “Tiểu Tứ, tôi nhìn thấy người đó, tôi nhìn thấy….”

“Tôi nói các người, đến khi nào thì thả tôi a?”. Âm thanh của Vương Thế Kiệt vang lên đánh gãy lời nói của Lam Nhược Khê. “Hiện tại người cũng đã tỉnh, tôi không cần các người báo đáp, chỉ cần đưa tôi về nhà là được”.

Vương Thế Kiệt tuy là thiếu gia, nhưng là nói vài thứ trên đường, không phải cậu không biết chuyện gì.

Cái tổ chức có thể ngang nhiên trên đường bắn nhau, không kiên nể gì mà giết Lam Nhược Khê, thể lực phía sau của họ mạnh như thế nào, hẳn là không thể tưởng tượng, nhưng chuỵên này, cậu nhất định không thể chạm vào.

Đêm qua, cậu bị nhốt tại phòng bệnh này cả một đêm, ăn nằm trên sàn, không thể làm gì khác hơn.

Lam Nhược Khê nhìn một thân chật vật của Vương Thế Kiệt, đáy mắt xẹt qua một tia thông cảm.

“Mẹ nó, tôi nói Tôn Hiểu Lâm, tôi dù gì cũng là người đồng sinh cộng tử của cô, cô không thể không nói tình nghĩa, nhanh như vậy đã đem tôi quên đi?”.

Vương Thế Kiệt tức đến nổi chỉ hận không thể giơ chân.

Lam Nhược Khê lúc này mới nhớ tới “Vương thiếu gia, Vương Thế Kiệt. Cậu ấy giúp tôi không ít, nếu không, tôi không thể đi đến nơi này”

Nghe nói thế, Vương Thế Kiệt yên tâm.

Ít nhất, cậu sẽ không chết.

Ngoài cửa, vang lên ba tiếng gõ cửa, Lãnh Hạo đứng dậy mở cửa, An Nhiên mặc đồ thường của bệnh nhân ngồi trên xe lăn, giúp cô đẩy xe là chủ quán cà phê Phong Lượng.

“Quân chủ”. Sắc mặt Lãnh Hạo nghiêm nghị, cung kính, không giống mặt than vừa nãy, ánh mắt có chút kích động cuồng nhiệt.

Vương Thế Kiệt nhìn người đến, kinh ngạc muốn giơ chân.

Phó An Nhiên là quân chủ? Quân chủ cái gì? Cô là ngừơi đứng đầu nhóm người này? Cô làm thế nào mà có 1 tổ chức như vậy? Tại sao trong Ngân Dực truyền nhau là Phó An Nhiên này cả người đều xấu xa, còn là vũ nữ thoát y?”

Nếu cậu đem tin này truyền đến Ngân Dực, TMD, có bao nhiêu đặc sắc, bao nhiêu kinh ngạc a.

Lam Nhược Khê nhìn thấy An Nhiên, xoay ngừơi muốn rời giường, thì bị An Nhiên ngăn lại.

Phong Lượng đỡ An Nhiên đến bên giường, rồi sao đó chắp tay sau lưng, đứng phía sau An Nhiên.

“Thế nào rồi?”. Trước khi An Nhiên đi vào, cô đã hỏi Bùi Thanh Dật, cô tin năng lực của Bùi Thanh Dật, tỉnh lại rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.

Lam Nhược Khê lắc đầu, lập tức nói, “Quân chủ, Chu Tân Quốc, cùng Tô Mạc Như đã chết, không phải là tôi làm!”

“Tôi biết"

“Tôi không biết tại sao như vậy, tôi…”

An Nhiên phất tay, Phong Lượng hiểu ý, nhìn Lãnh Hạo phía sau, xoay người đi ra ngoài.

Lãnh Hạo đem người đang nhìn ngây người Vương Thế Kiệt mang đi, trong phòng bênh, chỉ còn lại An Nhiên cùng Lam Nhược Khê.

An Nhiên thở dài “Nói đi”

Lam Nhược Khê cắn môi, “Quân chủ, tôi không biết tôi đối với Chu Tân Quốc là cái tâm tình gì, khi hắn còn sống, tôi hận không thể lập tức giết chết hắn, nhưng bây giờ hắn chết rồi, tôi cảm thấy khó chịu, quân chủ, tôi…”

Khi ấy, cô (Lam Nhược Khê) vừa mới bước vào cửa lớn nhà họ Chu, thì cảm thấy có vấn đề

Trong phòng rất yên tĩnh, mà trong không khí tràn ngập mùi máu làm cho cô cảnh giác hơn. Lúc cô đi đến cầu thang thì nghe được tiếng hít thở lúc có lúc không, cô mở nhạc trong di động, tiếng nhạc vang lên, cô giả như nghe điện thoai, mới có thể tránh được một kiếp.

Nhưng không nghĩ đến, lá gan của bọn họ lại lớn như vậy, dám ở trên đường của Đế Đô mà công khai nổ súng!

“Cái này, không phải là lỗi của cô” An Nhiên trấn an cô. “Loại tình cảm này, không ai có thể hiểu được? Thật may mắn là cô không có chuyện gì xảy ra”

Lam Nhược Khê cắn môi dưới, cô nhìn An Nhiên, có lời muốn nói. Nhưng rồi lại thôi, biểu cảm nhìn thật nghi hoặc.

“Cô còn muốn nói với tôi chuyên gì?” An Nhiên hỏi.

“Không có” Cô (Lam Nhược Khê) cắn môi dưới, không tính nói.

“Không có? Không có mà cô bị trọng thương cũng mạo hiểm tính mạng đến phòng bệnh của tôi”

“Quân chủ…”

“Nói”

“Tôi có thể nhìn lầm, lúc đó tôi rất sốt ruột, tôi…”

“Cô đang nói đến ai?”. An Nhiên bắt được trọng điểm, tiếp tục hỏi.

Lam Nhược Khê hít một hơi thật sâu, sắc mắt hơi cứng lại, “Quân chủ, trong đám người đuổi tôi, tôi nhìn thấy một người. Người đó không gia nhập đi vào, nhưng là hắn lệnh cho đám sát thủ đó”

“Người cô thấy là ai?” Đáy lòng của An Nhiên xẹt qua một dự cảm bất an.

“Phó Quân Hoàng, người tôi thấy là, Phó Quân Hoàng!”
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc