Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 114: Đi Tới Sân Bay, Quân Hoàng Đuổi Theo!(3)

Trước Sau

break
Mọi lời nói đều có, có chất vấn, có khẩn cầu, cũng có lớn tiếng mắng, tóm lại mọi lời đều có.

Bách Lí Lan vẫn không để ý đến đám người kia, trên mặt cô ta hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn.

" Anh muốn thế nào ? "

Gã đàn ông vừa thấy Bách Lí Lan, sự kiêu ngạo trên người hắn không có, hắn chỉ chằm chằm nhìn Bách Lí Lan, giống như người mất hồn nhìn cô.

" Trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em trải qua những ngày vui vẻ, tôi có thể… "

" Chúng ta đã kết thúc. " Bách Lí Lan trực tiếp đánh gãy lời của hắn.

Hiển nhiên, chuyện tương tự như vậy cô ta trải qua rất nhiều, vẻ mặt của cô ta không có một chút biến hoá nào, mà đáy mắt lạnh lùng làm gã đàn ông trẻ tuổi kia cảm thấy cả người phát lạnh.

Hắn không phải rất hiểu cô ta hay sao ? Lạnh lùng như cô ta, từ đầu cô ta đã nói với hắn, chỉ cùng hắn chơi đùa mà thôi, không nên cho rằng là thật, nhưng cô ta chăm sóc cùng bồi dưỡng hắn, thì hắn làm sao có thể cho rằng đó là một trò đùa ?

Cô ta nói với hắn không nên yêu cô ta, nhưng bất luận hắn che giấu cỡ nào thì cuối cùng vẫn bị cô ta phát hiện.

Hậu quả của việc phát hiện chính là vứt bỏ, là bị vứt bỏ.

Khi hắn bị vứt bỏ thì sau đó cũng không hề nhìn thấy cô ta một lần nào nữa, hắn biết, cô ta trong như rất ôn nhu, nhưng trên thực tế là người vô tình nhất trên thế giới này, duy nhất, chỉ có người cô ta đặt ở trong lòng đó chính là bảo bối của cô ta.

Nhưng bảo bối kia được cô ta bảo vệ rất tốt, không có ai biết người đó là ai, không biết là nam hay nữ, thế nhưng bạn giường của cô ta đều biết, Bách Lí Lan có một khu cấm địa, nơi cấm địa đó không có người nào được đụng đến.

" Không, chúng ta không kết thúc ! Không có ! " Hiển nhiên, gã đàn ông trẻ tuổi đã bị kích thích, súng tự động hướng đến chỗ của Bách Lí Lan, hắn điên cuồng hô, " Trở về bên tôi, bằng không, tôi sẽ bắn em ! "

An Nhiên cảm thấy không có thú vị, rốt cuộc tìm cái chết như vậy ?

Một nơi ở lòng cô cảm thấy vắng vẻ, cô cảm thấy mình bị mất thứ quan trọng.

" Bảo bối, đi, chúng ta về nhà. " Người đàn ông mang mặt nạ muốn nắm tay An Nhiên kéo đi.

An Nhiên tránh né, tránh tay của hắn, con ngươi thanh lãnh nhìn trên người hắn, " Đừng, ghê tởm. " Không đúng, âm điệu hắn gọi cùng biểu cảm của hắn không đồng nhất.

Đó không phải là ngữ điệu trong kí ức của cô.

Bảo bối.

Đó là âm thanh tràn đầy nhu tình, trên thế giới này trừ bỏ người đó không có ai có thể nói được ngữ điệu như vậy.

Biểu cảm của người đàn ông mang mặt nạ thay đổi, hắn trực tiếp nắm chặt tay của An Nhiên, lúc này, cô cũng không tránh khỏi.

" Không sao, chúng ta sẽ từ từ. " Thủ pháp của Catherine không thể sánh kịp với sư phụ của cô ta.

Không sao, thời gian của bọn họ còn nhiều.

Nhóm người của Lại tư vây quanh bọn họ, nhưng khi bọn họ đi được vài bước, thì có tiếng đạn rơi xuống mặt đất.

" Tôi nói các người vẫn không nên di chuyển, người này đã điên rồi, tôi không thể quản được. " Bách Lí Lan nhàn nhạt nói, nghe không ra được tâm tình.

Lại Tư xoay người, tay đặt bên hông, giống như muốn động thủ.

" Lại Tư " Tiếng nói lười nhác vang lên, " Không nên động " Nhiều người như vậy, nếu hành động sẽ làm chú ý, mặc dù hiện tại không có việc gì, không có nghĩ là sau này không có người nào đưa ảnh chụp của bọn họ, đến lúc đó chuyện này sẽ phiền toái rất nhiều.

Trên gương mặt đen của Lại Tư mang theo một vệt ngưng đọng, " BOSS, thời gian của chúng ta không còn nhiều. " Nếu hắn đoán không sai, nhóm người của Phó Quân Hoàng sắp đến sân bay rồi.

Con ngươi của người đàn ông mang mặt nạ trầm xuống.

An Nhiên cũng không di chuyển, tầm mắt của cô luôn nhìn Bách Lí Lan, Bách Lí Lan nhìn cô mà cười quỷ dị.

Có người đến tìm cô.

Mà lúc này, một trận âm thanh phanh xe gấp dừng ở ngoài phi trường.

Trên xe quân dụng, một nhóm người đàn ông tay cầm súng mặc quân phục, trên mặt bọn họ được vẽ những đường rằn ri, động tác của bọn họ gọn gàng mà nhanh chóng, không có chút dây dưa dài dòng.

Tiểu đội 20 người, chia làm hai người một tổ, tiến thẳng vào sân bay.

Khi xe quân dụng dừng lại thì Tần Vũ Triết cũng chạy đến nơi.

Thật vất vả hắn nới bắt kịp Phó Quân Hoàng, vẻ mặt được xem là vặn vẹo, " Anh nghe tôi nói hết sẽ chết hả ? "

Sắc mặt của Phó Quân Hoàng đông lạnh, toàn thân đều là hàn khí, nếu không phải Bàn Gia quanh năm đều ở cạnh Tần Lam thì sẽ bị khí thế cường đại của Phó Quân Hoàng làm kinh sợ.

" Hiện tại, ở sân bay có một người điên đang bắt cóc người khác, cái đó cũng không phải là bắt cóc, là người điên đó đang cầm súng chĩa vào bảo bối của anh. "

Tần Vũ Triết vừa nói xong, hắn liền hận không thể tát mình một cái, xem xem hắn đang nói cái gì !

Phó Quân Hoàng bỏ Tần Vũ Triết lại chạy đi.

Thân hình của Tần Vũ Triết mập mạp tất nhiên sẽ không theo kịp Phó Quân Hoàng, nhưng hắn còn chưa nói xong !

Hắn không thể tưởng tượng được, trực tiếp chạy đến, thật vất vả mới bắt được tay của Phó Quân Hoàng, " Phó Quân Hoàng, anh nghe Bàn gia tôi nói xong ! "

Khuôn mặt của Phó Quân Hoàng đều đen, mà vẫn chờ một bên, Ngân Lang hoàn toàn ngẩn người, Bàn gia của Tần môn Tần Vũ Triết khi nào làm việc cho huấn luyện viên ?

Xem tình huống này, mọi tin tức của huấn luyện viên đều biết được từ Tần Vũ Triết.

" Bọn họ đang đứng ở cửa số 4, Bách Lí Lan cũng ở bên trong, bên người bọn họ có nhiều bảo vệ, anh bảo người của anh nên cẩn thận một chút. "

Bách Lí Lan, người thừa kế của Gia tộc Bách Lí, là một gia tộc trung lưu.

Gia tộc Bách Lí là một trong năm trăm gia tộc, trước khi Bách Lí Lan tiếp nhận thì chỉ được coi là gia tộc Nhị lưu, thế nhưng từ khi Bách Lí Lan sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn tiếp nhận gia tộc của các vị tộc trưởng ở đó thì gia tộc Bách Lí nhảy một cái trở thành gia tộc thượng lưu.

Gia tộc Bách Lí đã thay đổi mọi nề nếp cũ, khi Bách Lí Lan vừa lên, trực tiếp diệt đi đám người cổ hữu, hầu như diệt đi những người phản đối cô ta.

Không thể không nói, trình độ tâm ngoan thủ lạt ( lòng dạ độc ác) của Bách Lí Lan không hề thua kém Tần Lam năm đó.

Tần Vũ Triết vừa nói xong, Phó Quân Hoàng đã xông vào trong.

Mất đi điểm tựa, Tần Vũ Triết trực tiếp ngã lăn.

Mẹ nó, anh không thể đợi Bàn gia tôi đứng vững rồi cùng đi hay sao ?

Quả nhiên, 10 đội nhỏ khi tiến vào, bên trong sảnh không ít hành khách hai tay ôm đầu ngồi trên mặt đất, trong đó có những đứa nhỏ còn khóc nháo, âm thanh mắng chửi cùng kêu cứu đồng loạt vang.

" Mẹ nó ! Đây là chuyện gì ? " Ngốc Ưng đứng đằng sau cây cột to trợn mắt há hốc miệng nhìn Báo Đốm.

" Giết người vì tình, cậu không hiểu ? " Vừa nhìn tên kia cũng biết là đau khổ vì tình, đây là muốn chết.

" Hiện tại, yêu nhau đều trở nên như vậy ? " Đối với chuyện này, Ngốc Ưng có thể hiểu được, nhìn tính tình của huấn luyện viên thường ngày, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, khi Tiểu quái vật xảy ra chuyện thì liền trở nên không bình tĩnh, thật đúng là khi yêu thì trở nên ngu ngốc.

Ngay lúc Báo Đốm muốn nhấc chân đá hắn, thì tầm mắt của hắn nhìn thấy An Nhiên trong đám người, vẻ mặt của hắn bỗng chốc thay đổi.

" Tiểu quái vật ! " Ngốc Ưng cũng thấy được, hắn thấy hiếu kì khi thấy người đàn ông tóc xám tro mang mặt nạ màu trắng, khí thế trên người hắn ta thoạt nhìn không đơn giản.

Tầm mắt của Phó Quân Hoàng cũng đồng thời nhìn trên người An Nhiên.

Tuyệt đối Phó Quân Hoàng không phải là người thụ động, cũng không phải là người chờ thời cơ, đối với anh mà nói, muốn làm thì chỉ có thể tiến tới, chỉ có thể không ngừng tấn công.

Ngân Lang cùng anh hợp tác lâu như vậy, cũng hiểu được Phó Quân Hoàng đang nghĩ gì, hắn hít một hơi thật sâu, những người kia thoạt nhìn khó đối phó, hắn hiện tại cẩn phải bảo vệ tốt huấn luyện viên.

" Bách Lí Lan, chúng ta cùng về nhà, chỉ cần em về bên cạnh tôi, tôi có thể cho rằng mọi chuyện không hề xảy ra. " Gã đàn ông trẻ tuổi nỗ lực nói, hắn không muốn buông tay cô ( Bách Lí Lan), cô ta là người duy nhất là hắn động tâm, mặc dù biết cô vô tình thế nào ? Cô ta đã từng đối xử với hắn rất tốt, không phải sao ?

" Cưỡng cầu vô dụng. " Bách Lí Lam nhún vai, " Tôi đối với anh không có cảm tình, anh đối với tôi chỉ là mê luyến trong nhất thời, chờ một thời gian trôi qua, anh sẽ phát hiện, kì thực người anh thích không phải tôi, chỉ là một ảo tưởng. "

Người đàn ông mang mặt nạ nghe nói như thế, tầm mắt đột nhiên dừng trên người Bách Lí Lan, Bách Lí Lan giống như biết hắn đang nhìn cô, mâu quang của cô mang theo đùa cợt, mà càng nhiều là sự châm chọc.

" Không ! Không phải ! Tôi thích em, tôi biết ! " Âm thanh của gã đàn ông trẻ tuổi cực kì hoảng loạn.

" Không, anh không biết. " Bách Lí Lan cười thờ ơ, " Anh không biết bản thân anh muốn cái gì, của anh đều do tôi cho, anh sợ rằng sau khi rời khỏi tôi, anh không có mục tiêu, anh không biết sẽ làm gì, cho nên anh sợ hãi, anh tìm người uy hiếp tôi. Nhưng này mèo nhỏ, anh tựa như quên mất tôi ghét nhất là bị uy hiếp. "

Sắc mặt của gã đàn ông trẻ tuổi bỗng chốc thay đổi.

Đúng rồi, cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

Hắn, hắn…

Trong khoản thời gian ngắn hắn trở nên luống cuống, mặc dù là lúc này, hắn vẫn nghĩ về cô (Bách Lí Lan), hắn sợ cô sẽ chán ghét hắn.

Nhưng!

Nhưng hiện tại cô ( Bách Lí Lan) đã không cần hắn nữa! Cô muốn xem hắn như chiếc khăn khi lau xong sẽ ném đi, vậy thì sao hắn còn bận tâm nhiều như vậy?

Giết mọi người! Sau đó mang cô đi, đem cô nhốt lại, làm cho thế giới cô chỉ có mình hắn, vậy, vậy thì cô ( Bách Lí Lan) sẽ không rời hắn!

“Thế nào, muốn giết tôi?” Hiển nhiên Bách Lí Lan không sợ, cô ta biết người đàn ông này không quyết đoán, cũng không dám làm như thế, bằng không, cô ta sẽ không coi trọng hắn.

Gã đàn ông trẻ tuổi nhìn đứa bé gái trong lòng khóc đến thở hổn hển.

“Tiểu ca ca, ô ô, tiểu ca ca.” Con bé hiện tại cực kì sợ hãi, nó không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ nhớ rõ mẹ có nói, chỉ cần thấy người lớn hơn mình thì gọi là anh trai, chị gái, nó nỗ lực lau nước mắt, nghẹn ngào gọi hắn.

Gã đàn ông trẻ tuổi nhìn con bé khóc mà ngây người.

Không ai biết hiện tại hắn đang nghĩ cái gì.

Khi hắn dừng lại mọi hành động thì trong nháy mắt sân bay lại yên tĩnh.

Mọi người nín thở nhìn hành động tiếp theo của hắn, mẹ của đứa bé đang quỳ trên mặt đất không biết làm sao đứng lên, trái tim của bà ấy giống như muốn nhảy ra bên ngoài, trong lòng của bà ta luôn cầu nguyện, không nên, không nên, tuyệt đối không nên…

“Bảo bối, nếu em rời xa tôi, em nói, tôi sẽ phạt em thế nào?” Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang mặt nạ, “Yên tâm, tôi tuyệt đối không dùng phương pháp này để em trở về bên cạnh tôi, rất ngu xuẩn, em nói có phải không?”

An Nhiên nhíu mày càng lợi hại, “Tôi không phải của anh.”

Nhưng mà, cũng trong lúc này -----

Bịch, bịch, bịch…..

Tiếng ma sát của quân ủng và nền gạch vang lên, trong sự yên tĩnh của sân bay làm tiếng ma sát to thêm.

Bịch, bịch, bịch…

Tiếng bước chân trầm ổn làm An Nhiên xoay đầu rời đi, khi cô chưa hoàn toàn xoay đầu thì bị người đàn ông mang mặt nạ nắm lại, hai tay bắt lấy bả vai của cô, biểu cảm bên dưới mặt nạ vô cùng dữ tợn.

“Em là của tôi!”

“Buông tay!” Nghe được tiếng bước chân, trái tim của An Nhiên không tự chủ được đập rất nhanh, trong lòng cô có một tiếng nói, nói rằng sắp gặp mặt rồi.

" Tôi nói rồi, em là của tôi ! " Con ngươi tối đen đã biến thành một mảnh máu.

Bịch, bịch, bịch….

Tầm mắt của mọi người không tự chủ được nhìn trên một huấn luyện viên mặc quân phục.

Gã đàn ông trẻ tuổi không nghỉ tới cảnh sát lại đến nhanh như vậy, hắn ôm cô gái nhỏ kia không ngừng lui lại, khi hắn muốn nói cái gì, thì chỉ thấy người nọ (Phó Quân Hoàng) lướt qua hắn, đi đến chỗ đám người mặc đồ đen.

Tất cả mọi người đều sủng sốt.

Tầm mắt của Phó Quân Hoàng đều dừng trên người An Nhiên, ánh mắt băng hàn nhìn bàn tay cặn bã đang để trên vai của An Nhiên, hai tay bên người nắm chặt lại thành quyền.

Mà lúc này, những người đứng nấp xung quanh đều cầm súng hướng đến Lại Tư, mà súng của Ngốc Ưng hướng đến gã đàn ông trẻ tuổi, nếu gã đàn ông trẻ tuổi kia điên lên sẽ nổ súng lung tung, sau này đám người bọn họ sẽ bị kỉ luật.

" Buông ra. " Tiếng nói băng hàn vang lên.

Phó Quân Hoàng còn chưa đến gần, thì đám người Lại Tư đã tiến lên, muốn ngăn cản Phó Quân Hoàng, nhưng khi bọn họ vừa hành động, thì một viên đạn xé gió vang lên, ngay sau đó là tiếng đạn rơi xuống mặt đất.

Đây là súng giảm thanh.

Đồng thời, trên tay của nhóm bảo vệ đều có súng, trong đám người đều bị cảnh cáo, là một viên đạn vô cùng tiêu chuẩn đi sát qua tay của bọn họ.

Biểu cảm của Lại Tư hơi ngưng trọng, hắn không hiểu BOSS nghĩ cái gì, rõ ràng là bọn họ có thể rời đi, vì sao lại muốn lãng phí thời gian ở đây?

Người đàn ông mặt nạ nhìn Phó Quân Hoàng, ánh mắt mang theo khiêu khích nói, “Dựa vào cái gì?”

“Cô ấy là của tôi.” Tiếng nói vẫn băng hàn như trước, nhưng tầm mắt của anh nhìn An Nhiên rất nhu hoà.

Tâm An Nhiên bỗng chốc mềm mại.

Là âm thanh này.

Trong đầu cô vang lên, là âm thanh của anh.

Những người ở đây không dám nhúc nhích, Phó Quân Hoàng đi đến trước mặt người đàn ông mang mặt nạ màu bạc, lạnh mặt, kéo An Nhiên vào lòng bản thân, khi anh ôm lấy An Nhiên, nguy hiểm nhìn hắn ( người đàn ông mang mặt nạ):

“ Nhớ kĩ mọi chuyện mày làm.”

Người đàn ông mang mặt nạ nhìn hành động của anh, con ngươi hiện lên vẻ mặt hiện lên tia quái dị, hắn nói, “Tạm thời trả lại cho mày, cô ấy sớm muộn gì cũng là của tao. Phó Quân Hoàng.”
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc