Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 66. Quân Hoàng tác hôn, Chu gia bị giết.

Trước Sau

break

Chương 66.  Quân Hoàng tác hôn, Chu gia bị giết.

Chuyện Phó tiểu thư bị thương, đã bị truyền ra.

Mà Tống Vệ Hoa ở cục cảnh sát bận tối mặt tối mũi, ông khẳng định cho nhà họ Phó một lời giải thích, Phó tiểu thư là đươc cứu về từ Tần môn, như vậy ông phải đến nơi đứng đầu của tổ chức hắc bang.

Ở Đế Đô ông là cục trưởng, nhưng làm sao có thể thu phục được môn chủ Diêm Tử Diệp của Tần môn?

Trong thời gian An Nhiên nằm viện, Phó Quân Hoàng giao trọng trách cho những người phía dưới, anh chăm sóc An Nhiên hết thẩy, tất cả mọi việc đều do anh làm
Anh dè dặt mà thuần thục chăm sóc cô, ngẫu nhiên nhìn đến An Nhiên thì nhíu mày lại, trái tim cảm thấy co rút vài phần.

Mẹ đến thăm, để phàn nàn việc có nhìêu mối quan hệ hỗn loạn, có nhiều người không quen mặt cũng đến phòng bệnh tặng hoa tươi, còn không thì cũng biếu ít trái cây cùng hộp quà tặng.

Phó Quân Hoàng không có thời gian, cũng không có chuyện để cười nói dối trá với đám người đó, An Nhiên thì càng không có sức, vì thế mà chuyện tiếp đãi này giao cho Từ Tĩnh Ngưng, hai ngày trôi qua, Từ Tĩnh Ngưng cự  tuyệt đám người đến thăm với lý do con gái của bà phải tĩnh dưỡng.

“Nhìn xem những người này đều có tặng một ít đồ? Phải có chút hoa quả gì đó!” Từ Tĩnh Ngưng ghét bỏ nhìn vào hộp lễ vật hạng nhất của Trưởng phòng nào đó, bà liền hừ lạnh.

Phó Quân Hoàng không nói chuyện, chỉ nghiêm túc vào việc gọt táo cho An Nhiên.

Gọt hết vỏ táo, anh đem chúng cắt thành những khối nhỏ, anh đem chia thành hai phần , đầu tiên đem đặt trên bàn phía trước của Từ Tĩnh Ngưng, phần còn lại đem đặt ở bàn trà bên cạnh bản thân.

Bác sĩ nói có thể ăn quả có nước, nhưng không thể ăn nhiều.

Từ Tĩnh Ngưng có chút ngac nhiên nhìn táo trên bàn, lại nhìn An Nhiên an tĩnh ăn táo mà Phó Quân Hoàng gọt cho, Từ Tĩnh Ngưng liền lấy một cây tăm, bà ăn thử một ít.

Rất ngọt, so với tưởng tượng của bà thì ngọt hơn một chút.

“Lão soái ca, anh không ăn sao?” hiện tại An Nhiên không thể nói chuyện nhiều, tuy rằng vẫn còn đau, nhưng nếu không phải  rất đau thì cô sẽ không nhíu mày.

Phó Quân Hoàng lắc đầu, thấy cô nuốt xuống mới tiếp tục đút cô thêm một miếng nữa.

An Nhiên hé miệng ăn hết, ánh mắt mỉm cười.

“Nhìn xem, đến khi nào lão già tôi mới có đãi ngộ như thế này?” Một tiếng cười nói truyền đến.

Từ Tĩnh Ngưng đang nhìn thấy một ông lão đang đứng, hơi giật mình,lập tức đứng dậy, đi đến bên ông “ Chú Cố, người như thế nào rồi mà còn đi lại?”.

Phó Quân Hoàng đứng dậy, nghiêm trang cúi chào.

An Nhiên cũng không nghĩ đến Cố Trường Thanh lại đi đến đây, nhà họ Cố cùng nhà  họ Phó quan hệ từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng cô lại là một vãn bối mà còn đang bị thương, Cố lão gia không cần phải tự mình đi đến đây a.

Địa vị của Cố Trường Thanh về chính trị của ông so với Phó lão gia không thua kém gì cả.

“Tiểu hồ ly nhà chú nằm viện,chú không đến coi, đến lúc không biết phải đợi tới khi nào nữa” Cố lão gia cười, nhưng trong giọng nói kia chứa ý tứ mà Từ Tĩnh Ngưng nghe hiểu.

“Chú Cố, không phải tụi con muốn giấu người, nhưng chuyện này…..”

“Ý của các người chú không nói thêm, nhưng yên tâm đi, chú đã chỉ thị cho bên dưới rồi, chú nghĩ  Phó lão đầu cũng can thiệp thôi? Chuyện này, sẽ không dễ dàng qua” Cố Trường Thanh quay đầu nhìn An Nhiên, ánh mắt trầm thấp đã lâu  không thấy “ Nhìn tiểu hồ li của chúng ta, chắc là bị thợ săn bắt trộm đi? Ông sẽ cho con thể diện”.

“Cố lão gia, ông trêu con, ông về trước đi, hiện tại con không có có tinh lực để quan tâm ông” An Nhiên trợn tròn mắt nhìn Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh khẽ cười, hiện tại người dám nói vậy với ông chỉ có con tiểu hồ li sắc mặt nhợt nhạt này thôi.

Ánh mắt của An Nhiên dời từ trên người của Cố Trường Thanh nhìn phía sau ông: “ Quả bưởi nhỏ cũng đến rồi a”.

Phía sau Cố lão gia là một người thiếu niên Cố Hữu.

Cố Hữu nhỏ hơn An Nhiên một tuổi, mười bốn tuổi.

Cố Hữu mười bốn tuổi đã cao một mét sáu mươi lăm, là một thiếu niên co làn da trắng dáng người cao gầy, mắt lớn, cả người nhìn cực kì trắng.

Mà Quả bưởi nhỏ cùng An Nhiên là có cùng bên ngoại. Mới đầu Cố Hữu đối với chuyện này không hề thích, cậu làm sao mà có một chị họ mà chỉ lớn hơn mình một tuổi, nhưng cũng chỉ có thể tuỳ cô.

“Phó An Nhiên, có phải cô rất đau”. Cố Hữu cứ nghĩ sẽ không kêu An Nhiên là chị, lần đầu tiên thấy cô, liển kêu cô như vậy, cậu cùng An Nhiên có thể xem là thanh mai trúc mã.

“Để tôi cho cậu một phát súng thử xem?” An Nhiên nữa đùa nhìn Cố Hữu.

Trên mặt cậu hiện lên một tia đắn đo giống như câu suy xét thật lâu rồi nói “Không được”.

“Vì sao?” An Nhiên có chút buồn cười, mỗi lần đùa giỡn với Cố tiểu tử này thì cô sẽ nhớ đến một đứa trẻ béo.

Sắc mặt của chàng thiếu niên ấy nghiêm túc đứng lên nói “ Tôi vừa rồi tính a, Phó An Nhiên ngực của cô bị trúng đạn, không chết, một ngàn người không nhất định sẽ có một người, vận khí của tôi xưa nay đều không tốt bằng cô, sẽ chết a”.

Cố lão gia tử không chút khách khí đánh vào sau gáy của cháu trai nhà mình.

  “Tiểu tử ngốc, con nghe không hiểu à, tiểu hồ li đang đùa với con”
Cố Hữu nghiên đầu, mặt không hiểu nhìn Cố lão gia tử.

“Đúng rồi tiểu hồ li, ông muốn đem tiểu tử này chuyển đến Ngân Dực, đến lúc đó con có thể chăm sóc tốt cho em trai của con”. Cố lão gia tử hoàn toàn quên An Nhiên là bệnh nhân, nên cùng An Nhiên bàn việc nhà.

Phó Quân Hoàng nhíu mày, con người tối lại nhìn đảo qua Cố Hữu, mà trong tầm mắt của anh chạn vào cái đĩa trống không đặt ở trên bàn của Từ Tĩnh Ngưng, con người lại sâu thêm không ít.

Nếu vừa rồi anh nhìn không lầm thì tai của Cố Hữu đỏ lên.

Cố lão gia nói chuyện với An Nhiên thật lâu, phần lớn đều là Cố lão gia nói còn An Nhiên mỉm cười lắng nghe, Cố Hữu thỉnh thoảng phụ hoạ vài tiếng.

Từ đầu đến giờ Phó Quân Hoàng đều trầm mặc.

Từ Tĩnh Ngưng đã mệt mỏi, nhưng bà không quấy rầy bốn người đang hứng thú, bà vào phòng trong của phòng bệnh nghỉ ngơi.

“Xem ra tiểu hồ li con đã mệt” Cố lão gia đứng dậy.  “Tiểu hồ ly, con nghỉ ngơi cho tốt, lần sau ông sẽ đến thăm con”.

“Con xin người tốt nhất là đừng đến, người đến con liền sợ” An Nhiên không chút do dự, trực tiếp trả lời ông, nhưng ánh mắt của cô tràn đầy ý cười.

Cố Hữu có chút luyến tiếc, nhưng đối với mệnh lệnh của ông nội của cậu, cậu chưa bao giờ cãi lại.

“Phó An Nhiên, nếu cô cảm thấy đau thì nghĩ đến tôi, sẽ không đau” Cố Hũu nói xong chạy đến phía trước Cố lão gia, rồi chạy đi.

Cố lão gia nhíu mày nhìn thấy mặt đỏ bừng của cháu nội,”Cháu trai, con có phải thích tiểu hồ li?”

Cố Hữu vừa bước ra khỏi bệnh viện, toàn bộ 2 bên tai đều đỏ cả lên nói “Cái kia, ông nội, chúng con…..”

Bọn họ vừa mới đứng đợi thì nhân viên bảo vệ đã đem xe chạy đến.

Bảo vệ chạy xe đến, mở cửa xe, vào thời điểm Cố lão gia lên xe, giọng ông không chút độ ấm nói: “Tiểu hồ li, con có thể thích”.

Cố Hữu ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

“Nhưng là, loại thích này chính là người cùng nhà, cũng như giữa bạn bè với nhau”
Ánh mặt vui mừng nháy mắt trở nên cứng lại, ông nội rõ ràng thích An Nhiên, nhưng vì sao.

“Ông nội, vì sao?"

Cố Trường Thanh vẫn chưa nói cho cậu vì sao, mà dọc đường đi, đáng lẽ Cố Hữu rất vui vẻ nhưng lại rầu rĩ không thôi.

“Ông nội, con không nghĩ ra”. Trong xe cực kì yên tĩnh, tiếng nói của Cố Hữu rất thấp “An Nhiên rất tốt, ông rất thích cô ấy, ba mẹ con của thích, con cũng thích, cô ấy và con cùng nhau lớn lên, con…..”

Từ đầu đến giờ Cố Trường Thanh vẫn nhắm mắt, bỗng ông nghiên đầu tầm mắt nhìn Cố Hữu, “Không nghĩ tới, sẽ không cần tưởng”. Lúc này, giọng điệu của Cố Trường Thanh so với vừa rồi còn nghiêm khắc hơn.

Cố Hữu quật cường nhìn Cố Trường Thanh, nhưng tầm mắt của Cố Trường Thanh đã nhắm lại, cậu vẫn là người hạ mình trước, cậu đúng còn là quá nhỏ, cậu hiện tại, chỉ là bé trai dựa vào họ Cố để sinh tồn thôi.

Tay hai bên người nắm chạt thành quyền, gương mặt trắng nõn không chút biểu cảm, nhưng Cố Trường Thanh lại có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn của Cố Hữu.
Không tệ, ít nhất học được khống chế cảm xúc.

Trong phòng bệnh.

Cố Trường Thanh cùng Cố Hữu vừa mới bước ra từ phòng bệnh, thì Phó Quân Hoàng đã đem An Nhiên toàn bộ tầm mắt ngăn trở.

“Lão soái ca?” An Nhiên có chút không hiểu.

Nhìn sắc mặt của anh có chút không tốt.

Phó Quân Hoàng nhếch môi, nhìn An Nhiên Nhiên một chút nói “Không cho nhớ”.

“Cái gì”

“Không cho nhớ đến thằng nhóc đó!”

An Nhiên sửng sốt, lập tức nhớ đến Quả bưởi nhỏ đó, vừa rồi rời khỏi liền nói đến câu nói kia, Lão soái ca vậy mà cũng ăn dấm chua .

Thấy An Nhiên không nói chuyện, mà nhìn anh cười, đáy lòng Phó Quân Hoàng phiền chán (buồn phiền chán nản), anh cúi đầu xuống đối với môi cô liền trực tiếp tấn công.

An Nhiên cảm thấy đau, thấy cô không có đáp lại anh, anh tiếp túc há miệng cắn cô.

An Nhiên nâng môi, nghiên đón môi của anh, đây là lần đầu tiên hôn môi lâu như vậy của hai người.

Dần dần, anh biến cắn thành hôn, khẽ hôn trở thành hôn sâu, cuối cùng cũng thay đổi hương vị của hôn, nhiệt độ phòng bệnh tăng lên cao.

Phó Quân Hoàng hạ thấp người, hai tay chống đỡ An Nhiên, anh hôn môi cô, cô đáp lại anh, dần dần anh không tử chủ dời tay, vuốt ve gò má, rồi sau đó xuống chiếc cổ trắng nõn, dời tay vào bên trong áo của An nhiên, cả người anh cứng lại
An Nhiên cũng hết hồn.

Hôn, như vậy đã xong.

Bàn tay của Phó Quân Hoàng còn ở nơi mềm mại của An nhiên mà còn làm ra vẻ.

Vào lúc An Nhiên không biết nói gì, thì một tiếng nói nghi hoặc, nhàn nhạt vang lên “Thế nào, lại lớn?”

An Nhiên nhất thời buồn cười, thế nào lại lớn? Cô nên trả lời vấn đề này như thế nào đây.

Trước khi An Nhiên mười tuổi, Phó Quân Hoàng là người tắm, vệ sinh cho cô, từ bốn tuổi tắm đến mười tuổi, vào thời diểm cô mười tuổi, cơ thể chưa phát dục hoàn toàn.

Thật không phải có thể nói ra, từng điểm trên người An Nhiên, Phó Quân Hoàng đều chạm qua, dù đó là nơi tư mật nhất.

“Kì quái sao?” An Nhiên cuối cùng cũng chỉ nói một câu.

Phó Quân Hoàng nhíu mày, lắc đầu “Thật mềm, rất thích”. Thật là mềm, anh thật là thích.

An Nhiên vừa mở miệng để nói, Phó Quân Hoàng trực tiếp hạ môi, đem môi An Nhiên chặn lại, tiếp tục sự kiện dang dở vừa nãy.

Anh rất thích hôn bảo bối, loại cảm giác này anh thật sự rất thích.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc