☆, Chương 62: Giáo huấn cặn bã
Chuyện An Nhiên là tiểu thư nhà họ Phó, cũng không công khai truyền khắp Ngân Dực, nên cảnh cáo đều đã cảnh cáo , nên uy hiếp cũng đều uy hiếp Quá, hiện tại mọi người trong ban bảy thấy kì quái nhất là vì sao không thấy Mã Tịnh Như, trong trường học thái độ của các thiếu gia tiểu thư đối với An Nhiên cũng có chút quái dị.
Lần này số người "chuyển trường" khỏi Ngân Dực không ít, bọn họ đi đột nhiên, không có dự triệu gì, thậm chí ngay cả đồ trong kí túc xá cũng không chuyển đi.
Mã Tịnh Như và Ân Thiến Tuyết đồng thời cùng chuyển trường, có không ít người liên hệ chuyện này với Phó An Nhiên, giống như người đối đầu với Phó An Nhiên, đều không có kết cục tốt gì, không chết thì cũng biến mất.
Hơn nữa, thời gian Phó An Nhiên lên lớp cũng không nhiều, nhưng cũng không có ai hỏi Phó An Nhiên đã đi đâu, trong đó bao gồm chủ nhiệm lớp.
Giống như, bọn họ ăn ý không hỏi bât cứ chuyện gì của Phó An Nhiên.
Học viện Ngân Dực có tiếng là nghiêm cẩn, không có lí do gì đột nhiên mất tích, sẽ bị lệnh cưỡng chế thôi học.
Nhưng Phó An Nhiên hết lần này đến lần khác vi phạm nội quy nhà trường, trường học không chỉ không để ý, ngược lại có một số người báo cáo, bị nói hai ba câu đuổi trở về.
Trong học viện Ngân Dực, nhóm con nhà giàu tương đối linh hoạt, từ quen biết giáo sư nghe bóng nghe gió được thân phận của An Nhiên, nhúng giáo sư cũng không giải thích rõ thân phận của An Nhiên, chỉ biết cô là người bọn hpj không thể chọc.
Trải qua những chuyện vừa rồi, nếu những người kia còn không biết thân phận bối cảnh của An Nhiên là gì, như vậy bọn họ liền thật sự chỉ có thể là kẻ ăn chơi trác táng.
Nhưng, trong nhóm người ở đây, chung quy vẫn có người không có mắt.
Ví dụ như, người trước đó bị trưởng phòng Ám Bộ Độc Cô Uyên Ảnh thu thập, Trương Hào, hắn đối với Phó An Nhiên luôn canh cánh trong lòng, giống như từ sau lần hắn trêu chọc dân đen kia, không chỉ có hắn xảy ra không ít chuyện, ngay cả ba hắn cũng chịu tổn thất không nhỏ.
Phó An Nhiên giống như là sao chổi vậy.
Lần trước, hắn khuyên can mãi, chỉ kém chui dưới đũng quần Độc Cô Uyên Ảnh, người Ám Bộ mới thả hắn. Chỉ là từ đó về sau, hắn giống như không nhìn thấy Phó An Nhiên, hắn thề, chỉ cần hắn gặp lại Phó An Nhiên, hắn chắc chắn sẽ giết chết cô!
Vết thương trên má An Nhiên đã tan đi, khi cô đến trường, Tô Nặc còn lo lắng kiểm tra gò má An Nhiên.
Tuy rằng cô ấy rất muốn đi theo An Nhiên cùng lên lớp, nhưng Tô Thiên Kình không nhường cô, nói chờ cô tất cả tốt lên.
Một ngày này An Nhiên cũng không để tài xế đưa đến cổng trường học, ở một nơi gần trường Ngân Dực, cô bước xuống xe.
Cô vừa xuống xe đã gặp sắc mặt khó coi của Trương Hào.
Phía sau Trương Hào còn có vài tên thanh nhiên lêu lổng cũng cà lơ phất phơ, tóc nhuộm đủ màu rất đa dạng, miệng còn nhai nhuốt kẹo cao su, thậm chí trong đó còn có một người huýt sáo với An Nhiên.
"Tiểu thư." Lái xe thấy vậy muốn xuống xe.
An Nhiên vẫy tay, kêu hắn rời đi, "Không cần kinh động người khác." Người khác này, đương nhiên là bất luận kẻ nào.
Sắc mặt tài xế có chút khó coi, nhưng không có biện pháp, tiểu thư lên tiếng, hắn không thể không nghe, năng lực của tiểu thư ở nhà họ Phó, không ai không biết.
Cầu cho đám người kia có thể có kết cục tốt.
Sau khi tài xế quay xe, khởi động xe rời đi.
An Nhiên cũng không muốn quan tâm bọn Trương Hào, liền muốn rời đi, nhưng mà cô vừa đi vài bước, hai gã lưu manh đã ngăn cô lại.
"Em gái nhỏ, nhìn cũng được đấy, cho mấy anh đây mượn chút tiền tiêu xài." Hai tay nhét vào túi, thổi kẹo cao su.
An Nhiên nhíu mày, lạnh nhạt nhìn hắn.
Người nọ bị An Nhiên nhìn cả người sợ hãi, "Ông đây nói chuyện với cô đấy, mẹ nó cô câm điếc a!"
Chung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều tự giác tránh xa khỏi đó, xau đó yên lặng vây xem ở một bên.
Mọi người đều có một sở thích giống nhau, muốn vây xem, làm quần chúng.
"Phó An Nhiên, cô hiện tại thật thư thả a!" Giọng nói lưu manh của Trương Hào vang lên phía sau An Nhiên, mặt khác hắn đã dẫn theo vài thanh niên đi tới, miệng ngậm một điếu thuốc lá.
"A? Xem ra Trương thiếu biết cô gái này." Người thanh niên lúc trước nói chuuện với An Nhiên hỏi.
"Đâu chỉ biết, mẹ nó, tôi xém chút nữa là bị phế bởi kĩ nữ này!" Hiện tại Trương Hào nhìn An Nhiên chính là một bụng tức giận, nếu không thấy cô hơi vừa mătd, hiện tại hắn hận không thể lột hết quần áo của kĩ nữ trước mắt này, trước mặt mọi người đè cô ta!
"Kỹ nữ?" Người chung quanh nghe được đều cảm thấy hứng thú, xem ra nữ sinh thoạt nhìn thanh cao lạnh lùng này có cái gì không muốn để mọi người biết nha.
"Kỹ nữ này làm việc ở quán ba, còm không biết bị bao nhiêu người chơi qua đâu." Trương Hào lấy điếu thuốc hít một hơi, tùy tiện ném xuống đất, dẫm mấy cái, tiếp tục nói, "Tôi cho cô tIền, đó là phúc khí của cô kỹ nữ này vậy mà còn dám ghét bỏ tôi! Liền mẹ nó giả thanh cao!"
Nháy mắt ánh mắt mọi người xung quanh liền thay đổi, ban đầu từ đồng tình hiênh tại biến thành ghét bỏ.
An Nhiên không thèm để ý, chỉ là đôi mắt ngày càng lạnh, nếu như không phải hiện tại bên cạnh nhiều người, hiện tại nhất định Trương Hào đã đoạn tử tuyệt tôn.
"A, không nghĩ tới cô gái này không cho Trương thiếu mặt mũi như vậy, có muốn mấy anh em giúp đỡ một chút hay không, giúp anh làm cô gái này?" Ánh mắt người thanh niên đáng khinh di chuyển qua lại trên người An Nhiên, lập tức một mặt cười xấu xa nhìn về phía Trương Hào.
Trương Hào vừa nghe, này thật là tốt, trực tiếp mang kĩ nữ này đi, sau đó giết chết cô!
"Làm gì, tôi đi với các người, chỉ cần các người cung cấp tiền cho tôi." Giọng nói lạnh nhạt từ từ vang lên, An Nhiên nhẹ nhàng sửa sang lại chiếc dây ở cổ tay, đạm thanh nói.
Mẹ nó, không tìm nơi thanh tịnh, sao giết chết đám người này?
Ánh mắt mọi người xung quanh càng thêm quái dị.
Hiện tại các cô gái nhỏ đều như vậy sao, cô thoạt nhìn cũng không lớn, sao có thể bắt đầu bán thân thể.
Trương Hào ngây ngẩn cả người, vài tên thanh niên kia cũng sửng sốt.
"Chỉ cần cô hầu hạ tôi thoải mái, cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho cô bấy nhiêu." Mặc dù Trương Hào hận An Nhiên nghiến răng, nhưng tưởng tượng có thể phạm cô gái này, tiểu lão nhị của hắn lại bắt đầu cứng rắn.
Tuy hiện tại Trương Hào mới mười bảy tuổi, nhưng người bị hắn chơi qua, thật đúng là không ít, nam nữ , không có người nào hắn không chơi qua.
"Tôi biết một chỗ, các người đi theo tôi đi."
An Nhiên xoay người bước đi.
Sau khi Trương Hào sửng sốt vài giây, phất tay với mấy tên thanh niên, sau đó vội vàng đi theo sau lưng An Nhiên, để ngừa tiểu tiện nhân này trốn thoát.
Quả nhiên An Nhiên không chayh, cô dẫn theo mấy người quẹo trái rẽ phải, cuối cùng rẽ vào một ngõ hẻm yên tĩnh, nơi này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến giường như không có ai đi lại.
"Hắc, Phó An Nhiên cô thật đúng là biết chọn chỗ, cô nói nơi này thật đúng là không sai." Còn chưa vào cửa đâu, nơi này yên tĩnh như vậy, nếu đi vào, chẳng phải càng không có người?
Nghĩ đến một lát có thể chơi cô gái nhìn như cao ngạo nhưng thực chất lại là kĩ nữ này, hạ thân Trương Hào lại cảm thấy hưng phấn.
An Nhiên cũng tiếp tục đi về phía trước, bước chân từ từ ngừng lại, cô xoay người lại, nở nụ cười nhàn nhạt với Trương Hào.
"Đúng là nơi này, không sai." Nhấc chân, một cước hung hăng đá vào gốc rễ của Trương Hào!
Nhất thời, một trận một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong ngõ nhỏ....
Mà ở một chỗ khác, cũng cùng lúc đó, một tiếng giống như dã thú bị thương, gầm nhẹ trong biệt thự....