☆, Chương 52: chán ghét cô ta!
Sau khi tan học, gần như Tô Nặc dán cả người bên người An Nhiên, trong mắt đơn thuần tràn đầy ý cười.
"Tô Nặc, không nên nhìn ." An Nhiên nói, thế nào đã hơn một năm không thấy, Tô Nặc lại vẫy như vậy?
Tô Nặc, cục cưng quý giá của nhà họ Tô.
Thế lực của nhà họ Tô chủ yếu ở phía Nam, Tô gia chủ yếu thế lực ở phía nam, các xí nghiệp trải rộng khắp các nước, chỉ là người nhà họ Tô không thích lộ diện, trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lư, có rất ít người biết người đứng đầu xí nghiệp Tô thị là ai.
Tô Nặc ghé vào trên bàn học, lông mi thật dài, "Tiểu Nhiên, đêm nay tôi đến nhà cậu được không được?"
An Nhiên ngẩn ra, trong đôi mắt đen như mực xoẹt qua một tia cảm xúc, khi nhìn đáy mắt bất an của mọi người, cô cười khẽ, "Được, đêm nay lão soái ca sẽ tới tiếp chúng ta."
"Thật vậy chăng thật vậy chăng? Tôi thật lâu rồi cũng chưa gặp anh Phó." Tô Nặc ngồi thẳng người dậy, con ngươi trong suốt lượng lượng nhìn An Nhiên.
An Nhiên cười khẽ, nàng lạnh nhạt lấy di động ra, tìm kiếm một cái tên trong danh bạ điện thoại, vừa muốn gọi đi, người nọ vừa vặn gọi điện thoại đến.
"Tô Nặc trước tiên cậu cứ xem cái này, tôi đi nhận điện thoại." Cầm truyện cổ Grimm trong tay phóng tới trước bàn Tô Nặc, mỉm cười lấy di động đi ra ngoài cửa.
"Được." Trả lời An Nhiên là khuôn mặt tươi cười sáng lạng mà lại ấm áp.
An Nhiên đi đến góc hành lang, vừa mới tiếp điện thoại, bên kia liền truyền đến một giọng nói trầm thấp gần như mỏi mệt:
"An Nhiên, Tô Nặc có liên lạc với cô không?"
An Nhiên nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Bên kia nhất thời thở dài, "Hiện tại Tô Nặc có chuyện hiểu lầm tôi, phía tôi bên này còn có chuyện phải xử lí, trước hết xin nhờ cô chiếu cố Tô Nặc vài ngày ."
"Tô Nặc chuyển trường, anh biết không?"
An Nhiên đi đến trước cửa sổ trên hành lang, từ xa nhìn cảnh tượng trong trường.
"..." Bên kia nhất thời yên tĩnh, "An Nhiên, cô cũng biết tình huống đặc thù của Tô Nặc, thời gian này..."
"Yên tâm đi." Giọng nói An Nhiên bình thản như trước, giọng nói của cô vừa chuyển "Tô Thiên Kình, Tô Nặc là đứa bé đơn thuần, tôi hy vọng cô ấy có thể vĩnh viễn đơn thuần như vậy, anh hiểu lời của tôi chứ?"
Bên kia truyền đến một trận cười khổ, "Yên tâm đi."
An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại, lúc cô trở lại phòng học, phát hiện chỗ ngồi của cô hoàn toàn bị vây quanh.
Trên mặt Tô Nặc mang theo nụ cười chói lọi, ánh mắt của cô rất trong suốt, giống như trẻ con mới sinh.
"Không có a, Tiểu Nhiên tốt lắm , tôi thật thích Tiểu Nhiên ." Giọng nói của Tô Nặc mềm yếu dịu dàng, vang lên bên tai nhóm người kia, "Cho nên, mọi người không cần nói nói bậy Tiểu Nhiên, bằng không, tôi sẽ tức giận ."
An Nhiên lắc đầu cười khẽ, đứa nhỏ này mặc kệ khi nào cũng luôn thích bảo vệ cô.
"Tô Nặc, cô và Phó An Nhiên là quen biết như thế nào?"
"A... Quen biết thế nào à, tôi bị lạc, sau đó tiểu Nhiên nhặt được, sau đó chú nhỏ đến nhà Tiểu Nhiên tìm được tôi, sau đó chúng tôi liền quen biết." Chỉ cần lúc Tô Nặc nói đến An Nhiên, trên mặt ít nhiều sẽ mang theo chút tươi cười xán lạng.
"Bị lạc? Bị nhặt được?" Các nam sinh nghe mà thấy quái dị.
Này gọi là câu trả lời gì?
An Nhiên luôn luôn đứng bên ngoài đám người nghe.
Cô và Tô Nặc thật sự là quen biết như vậy, lúc cô bảy tuổi, ở khu náo nhiệt, nhìn thấy Tô Nặc ngồi xổm ở góc đường, lúc đó không biết xuất phát từ tâm tình gì, liền đi tới trước mặt cô ấy.
Khi đó tiểu Tô Nặc ngẩng đầu, khi nhìn thấy An Nhiên, không chút suy nghĩ , đứng dậy, lúc An Nhiên còn chưa phản ứng kịp, đã bổ nhào vào trong lòng cô, ngoan ngoãn cọ cô.
"Làm lạc ?"
"Tìm không thấy chú nhỏ." Giọng nói mềm yếu như nhược bỗng chốc khiến cho An Nhiên mềm mại.
Sau lại thế nào? A, sau cô liền trực tiếp dẫn tiểu Tô Nặc về nhà, chỉ là còn chưa tới ba giờ, chỉ thấy người đàn ông thần sắc sốt ruột tới bái phỏng, khi hắn nhìn thấy Tô Nặc ngồi bên cạnh cô, hắn một tay ôm Tiểu Tô Nặc vào trong ngực.
Khi đó An Nhiên rõ ràng thấy được người đàn ông sợ hãi và sống sót sau tai nạn.
Thân thể hắn run run khó có thể nhận ra.
"Tiểu Nhiên! Nói chuyện điện thoại xong rồi sao?" Tô Nặc trước hết nhìn An Nhiên, cô hướng về phía An Nhiên vẫy tay.
Khi mọi người nhìn thấy An Nhiên đứng phía sau, nhất thời túa ra một trận mồ hôi lạnh, tuy rằng bọn họ không biết vì sao, nhưng là đối với Phó An Nhiên, từ đáy lòng bọn họ sinh ra sợ hãi.
Tuy rằng biểu cảm của cô luôn luôn nhàn nhạt, cả người cũng đều nhàn nhạt , nhưng bọn sợ cô, luôn cảm thấy cô cất giấu cái gì.
Nhìn thấy mọi người tản ra, lúc này An Nhiên mới ngồi vào chỗ của bản thân, "Thích bọn họ?" An Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Tô Nặc mỉm cười lắc đầu, "Bọn họ đều không thích Tiểu Nhiên, cho nên tôi không thích bọn họ."
An Nhiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, "Không quan hệ."
Đơn thuần đứa nhỏ luôn có thể liếc mắt một cái nhìn ra ai đối ai là thật tâm , ai là giả trang.
"Bọn họ cũng không tốt." Tô Nặc nghiêm túc lắc đầu, "Không thích."
"Như vậy thì không thích đi." An Nhiên nhẹ vỗ về đầu của cô ấy.
Tô Nặc cọ cọ vào lòng bàn tay của An Nhiên, cười đơn thuần, "Tiểu Nhiên cô xem chuyện này chú nhỏ đã qua cho tôi, sao bây giờ mới bắt đầu xem a."
"Vậy Nặc Nặc giảng cho tôi nghe một chút đi."
"Được được, tôi giảng cho cậu..."
Trong phòng hầu như toàn bộ ánh mắt các nam sinh đều nhìn hai người, một người lạnh nhạt, một người đơn thuần, hơn nữa hai người đều là mỹ nữ, hai người ngồi cùng nhau, hơn nữa ánh mặt trời ngoài của sổ chiếu vào, với bọn họ, quả thật là một bức hoạ.
Hơn nữa bọn họ phát hiện, hôm nay Phó An Nhiên với bình thường tiếp xúc với bọn họ không giống nhau.
Hôm nay Phó An Nhiên càng làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, hơn nữa càng thêm động lòng người, khuôn cách nữ thần.
Nhưng mà bức hoạ Phó An Nhiên đẹp đẽ bị một bóng dáng phá vỡ, chỉ thấy Mã Tĩnh Như cầm một cái ly thuỷ tinh, đi đến trước bàn Phó An Nhiên, có hương vị từ trên cao nhìn xuống.
"Tiểu Nhiên, cô ấy là ai vậy?" Vì sao thoạt nhìn thật hung dữ a?
An Nhiên nhẹ nhàng trấn an Tô Nặc đang bất an, tiện đà có chút ý trêu đùa hàm xúc nhìn Mã Tĩnh Như, "Cô ấy à, là lớp trưởng trong lớp, hơn nữa, còn là tiểu thư nhà họ Phó!"
Ánh mắt trong suốt trừng thật lớn, "Vậy tiểu nhiên với cô ấy là...."
"Không phải." An Nhiên đánh gãy lời nói phía sau của Tô Nặc.
Tô Nặc có chút không rõ, nhưng nhìn dáng vẻ An Nhiên không muốn nhiều lời, cô ấy cũng không hỏi nhiều.
Tuy rằng đầu của cô có chút không thông minh, nhưng khi nào nên nói cái vì, cô vẫn rõ ràng.
"Tô Nặc, cô phải biết rằng, ở trong lớp này, cần phải bảo trì khoảng cách với Phó An Nhiên, bằng không đến lúc đó gặp phải một đống chuyện phiền toái, như vậy không tốt ." Mã Tĩnh Như trực tiếp không nhìn An Nhiên, trên mặt mang theo một tia cười nhàn nhạt, nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc nao nao, lập tức dùng ngón tay chỉ chóp mũi bản thân, "Cô đang nói chuyện với tôi?"
"Tô Nặc, đừng trách tôi không nói cho cô, Phó An Nhiên là cái loại bán thân, cô..."
"Tránh ra! Tôi không thích cô!" Tô Nặc biểu cảm chợt lạnh xuống, ngẫm lại cảm thấy không đúng, một lần nữa trừng mắt Mã Tĩnh Như nói: "Cô mới là bán thân!"
Sắc mặt Mã Tĩnh Như không tốt, trong mắt người khác chính là càng thêm vặn vẹo, "Tô Nặc, đến lúc đó chọc phải người không nên chọc cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô!" Nói xong, uống môt ngụm nước, ngạo nghễ xoay người.
Cả người Tô Nặc đều bị chọc tức, cô thở phì phì nhìn An Nhiên, "An Nhiên, tôi muốn tìm chú nhỏ đánh cô ta, cô ta hư."
"Không cần giận, trước hết chúng ta cứ nhường cô ta chơi đi." Làm cô ta chết nhanh như vậy, vậy sâu đó, làm sao chơi được đây?