☆, Chương 49: Ôm ôm ấp ấp
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên bảo hộ trong ngực, con ngươi dày đặc quét về phía viên đạn bay ra!
Nơi đó trừ bỏ một đám ngươi nổi loạn vô thố thét chó tai, thì tìm thấy người kia.
Không hề thiếu người nhát gan ở nhìn thấy người bị bắn, triệt để hôn mê.
Người phụ nữ trung niên sắc mặt thập phần khó coi, tầm mắt của bà ta gắt gao nhìn người té trên mặt đất, ánh mắt nhìn trên người người đàn ông chết không nhắm mắt.
Trong nháy mắt sự việc chuyển biến...!
Bang bang phanh --
Tiếng súng liên tục vang lên, tiếng kêu gào điên cuồng, "Gạt người, gạt người! Toàn bộ đều chết, đều chết hết đi!"
Người phụ nữ trung niên triệt để điên rồi, bà ta đã không còn bận tâm gì, hiện tại cho dù bà ta thả bọn họ, bà ta cũng sẽ bị bắt lại, cũng sẽ ngồi tù.
Nếu bà ta đi vào, như vậy cừu của ngườ nhà bà ta ai báo? Đã báo không xong, như vậy đều chết hết đi!
Bắn một viên đạn ra ngoài.
"A -- "
"Mẹ --" Một tiếng nói vang dội của trẻ con như một thanh kiếm lợi hại, đâm thẳng đến màng tai của người phụ nữ trung niên.
Bên trong đám người, một cô bé năm sau tuổi ngồi bên trong đám người, vừa bất lực vừa hoảng sợ khóc lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Mẹ --" Cô bé chỉ biết lớn tiếng khóc, chỉ có khóc mới có thể giải quyết sợ hãi và bất an trong đáy lòng cô bé.
Cũng trong nháy mắt người phụ nữ trung niên giật mình, An Nhiên và Phó Quân Hoàng đồng thời ra tay, đánh người phụ nữ trung niên ngã xuống đất, Phó Quân Hoàng cấp tốc đoạt cây súng trong tay bà ta, An Nhiên kỹ xảo cởi bỏ bom trên người bà ta xuống, hai người phối hợp ăn ý đến nỗi mọi người xung quanh còn ngây ra nhìn.
"Buông tôi ra, buông tôi ra! Các ngươi đều chết đi, đều đi chết đi! Tôi muốn để các người chôn cùng!" Người phụ nữ trung niên bị Phó Quân Hoàng ấn trên mặt đất, giam cầm thân thể của bà ta, quanh thân cao thấp tản ra hơi thở chớ đến gần.
An Nhiên nhìn nhìn trái bom trong tay, trong con ngươi lạnh nhạt xẹt qua một tia lạnh lùng, cô đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên đã sớm điên cuồng, ngồi xổm xuống, giọng nói rất mềm nhẹ:
"Nói với tôi, là ai nói cho bà?"
"Đều chết đi, đều chết đi."
Hiện tại việc An Nhiên muốn làm nhất chính là nhét thuốc nổ vào trong miệng bà ta, trực tiếp cho nổ tung!
Trước tiên Phó Quân Hoàng ngăn người phụ nữ trung niên lại, liền gọi điện thoại, thông báo cho những người vẫn luôn đợi ở bên ngoài, nguy hiểm bài trừ, có thể vào được.
Nháy mắt khi người phụ nữ trung niên bị kìm kẹp, vốn còn đang run run, mọi người nỗ lực lui mình lại cùng nhau đứng lên, bọn họ điên cuồng chạy về phía thang máy, người xô người, có không ít người xuýt chút nữa trực tiếp ngã từ thang máy xuống lầu.
"Các ngươi vì sao không sớm ra tay!" Đột nhiên, một giọng nói phẫn nộ vang lên, " Các người đã lợi hại như vậy, vì sao còn không sớm ra tay cứu chúng tôi!"
"Vì sao không sớm ra tay!" Không ngừng có tiếng phối hợp vang lên, khi hoảng sợ qua đi, trong lòng mọi người toàn bộ ổn định lại, cũng có người vốn không khóc không kêu luôn trầm mặc cũng bắt đầu lên tiếng.
Tầm mắt An Nhiên lạnh lùng nhìn người đàn ông lúc ban đầu kêu to kia, "Anh là đàn ông sao? Cứu ann? Dựa vào cái gì thì người lợi hại phài đi chịu chết?"
Người nọ muốn phản bác chút gì đó, nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp của An Nhiên, đáy lòng nảy lên một cảm giác lạnh lẽo, âm thanh giống như mắc trong cổ họng, làm hắn muốn phát ra tiếng nhưng lại nói không được.
"Bà ta vốn là đến vì các người, vì sao các người muốn liên lụy đến chúng tôi!"
"Các người thật ích kỉ!"
"Chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ nói cho người khác biết tình huốn thật sự ở đây!"
An Nhiên khinh miệt nhìn một đám người hiện tại lòng đầy căm phẫn, con ngươi tràn đầy châm chọc.
Ngươi xem, nhân tính xấu xí cỡ nào?
Đây là người đáng ghê tởm, đây là hồi báo sau khi cứu bọn họ.
An Nhiên giơ giơ trái bom trong tay lên, còn chưa mở miệng, nguyên một đám người lòng đầy căm phẫn nhất thợi doạ cho sắc mặt trắng bệch, xoay người bỏ chạy .
Người phụ nữ trung niên bị Phó Quân Hoàng đánh một quyền trực tiếp hôn mê, trong tay anh còn cầm súng của người phụ nữ trung niên, khi đặc công võ trang hạng nặng chạy vào, trên cả toà tầng lầu, chỉ còn lại có An Nhiên và Phó Quân Hoàng, cùng người phụ nữ trung niên đã ngất đi.
Đặc cồn cầm đầu chào kiểu quân lễ với Phó Quân Hoàng, lập tức chỉ huy người nâng người phụ nữ trung niên đi, An Nhiên cũng giao thuốc nổ trong tay cho đặc công kia.
"Thủ trưởng bị sợ hãi!" Sau khi đặc công chào hỏi với Phó Quân Hoàng, tiếp tục nói, "Hiện tại Lão chủ tịch đang ở bên ngoài chờ ngài, ngài xem...."
"Được, cám ơn, chúng tôi lập tức đi xuống." An Nhiên nắm tay lạnh lẽo của Phó Quân Hoàng, nhàn nhạt nói với đặc công kia.
Hiện trường đã bị phong toả.
Hiện tại trong cửa hàng ngoại trừ cảnh sát, lại không có người kia.
Hai người hộ pháp cũng không vội, An Nhiên lôi kéo Phó Quân Hoàng, sắc mặt của Phó Quân Hoàng từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn mặt không biểu cảm, sâu thẳm trong con ngươi thâm thuý, hàm chứa ẩn ý là An Nhiên nhìn không hiểu.
An Nhiên không nói chuyện, cô cứ như vậy nắm tay ann, lôi kéo anh đi về phía trước.
Tầm mắt của Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên, anh bình tĩnh nhìn cô, ấm áp trong tay kia là anh cần bảo hộ cả đời, cũng là anh muốn giữ lại.
.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày như vậy, anh sẽ để cho bảo bối thân ái như mạng bởi vì anh mà chịu liên luỵ.
Con ngươi, chìm xuống một chút.
Lực đạo ở tay bất giác tăng thêm.
"Lão soái..." An Nhiên còn chưa nói xong, trên cánh tay truyền đến một sức kéo, lập tức cô liền rơi vào một cái ôm hơi lạnh, đáy lòng An Nhiên hơi hơi thở dài, lập tức tựa vào trong lòng anh, đôi mắt khẽ nhắm.
"Sợ." Anh sợ, sợ lại trở lại tám năm trước, trở lại cái kia làm cho anh bất lực, chỉ có thể nhìn bảo bối bị thương.
Hai tay An Nhiên ôm người đàn ông đang tự chán ghét bản thân, giọng nói của cô dịu dàng, trấn an anh nói, "Lão soái ca, chúng ta hiện tại đều lớn, đã trưởng thành , chúng ta sẽ không lặp lại chuyện tám năm trước, anh xem, chúng ta có thể xử lý tốt mọi truyện. Bên cạnh anh có em, bên cạnh em có anh, chúng ta dựa vào lẫn nhau, vì sao còn sợ hơn?"
Bọn họ dựa vào lẫn nhau.
"Lão soái ca, em sẽ không để anh gặp chuyện." Phó Quân Hoàng là cấm địa của cô, bất luận kẻ nào, cũng không được đụng chạm!
"Trước mặt mọi người, ôm ôm ấp ấp, còn giống cái gì!" Giọng nói hùng hậu chứa đầy khiển trách.
Phó lão gia tử vốn chờ trên xe,thẳng đến người trong cửa hàng chạy ra ngoài, ông vẫn bình tĩnh chờ ở bên trong, nhưng bọn người chạy xong, người hiềm nghi cũng bị mang ra, ông vẫn không nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà mình, xem thế này, lão gia tử cũng ngồi không yên, kéo mở cửa xe, tiếp đó không nói một lời, trực tiếp đi vào trong cửa hàng.
Ông vừa đi, nhưng là kinh động không ít, vốn mọi người rất loạn nhất thời vây quanh phía sau lão gia tử, sợ chỗ nào đó lại nhảy ra một cây súng, đến lúc đó bọn họ có thể ngửa cổ, mang bản thân ra chém.
Phó lão gia tử không nghĩ tới, ông lo lắng vô ích cả ngày, ông vừa mới bước vào tròn, này rất tốt, còn chưa bắt đầu tìm người, liền nhìn thấy chính giữa hai người đang ôm nhau.
Bất an nơi đáy lòng trong nháy mắt hạ xuống, hờn dỗi bên trong cũng không nhìn thấy, nhưng Phó lão gia tử chung quy vẫn là Phó lão gia tử, ônb có thể nói ra lời mềm mỏng sao?
Phó Quân Hoàng vẫn chưa buông An Nhiên ra, anh cứ như vậy ôm cô, khi nhìn về phía lão gia tử, con ngươi khôi phục chút độ ấm.
"Gia gia..."
"Không có việc gì thì theo ta trở về." Nói xong, lão gia tử xoay người bước đi, chính trong nháy mắt khi ông xoay người, trên gương mặt nghiêm túc của ông, hiện lên tươi cười.
Rất tốt, hai đứa nhỏ đều không có việc gì.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng cười, "Thật tốt." Thật tốt, có thể gặp được Phó Quân Hoàng, thật tốt, có thể trở thành người nhà họ Phó, thật tốt, cô có thể trọng sinh...
"Ân."
Hai người đi theo phía sau đại bộ đội, nhưng mà Phó lão gia tử vừa mới biến mất truớc tầm mắt hai người, một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên.....
Thông báo tuyển editor edit chung bộ chuyện này, ai có hứng thú nhắn tin qua nick của diễn dàn cho mình, những người chưa từng edit cũng có thể tham gia