Chương 44: Ngươi là của ta
Trong mấy ngày kế tiếp, Phó Quân Hoàng và An Nhiêu đều không trở lại nhà cũ của nhà họ Phó, lấy cớ với lão gia tử là muốn ở bên ngoài một thời gian ngắn.
Trước đây, trong một năm An Nhiên và Phó Quân có sẽ có máy tháng trụ ở nơi đó, lão gia tử cũng không có nghĩ nhiều, cũng liền đồng ý.
Dược tính bí hiểm rất lớn, mặc dù An Nhiên đã uống giải dược, cơ thể vẫn bủn rủn hai ngày, đến ngày thứ ba, mới có thể xuống giường đi lại.
Lúc Phó Quân Hoàng đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng một chén cháo nóng, xem ra cực kì hấp dẫn, có vẻ ăn rất ngon.
Để chén cháo nhỏ lên bàn trà, nhìn An Nhiên muốn xuống giường, mày nhíu lại, anh bước nhanh lên trước, lập tức một tay ôm lấy cô vào trong lòng mình, ôm cô lên, xoay người, chính minh ngồi trên giường, mà cô ngồi ở trên chân mình.
An Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Phó Quân Hoàng, nhưng khi tầm mắt của cô nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng kia, trong lòng tràn ra một tiếng cười cuồng giả.
Trong mấy ngày nay, Phó Quân Hoàng không đến bộ đội, vẫn ở trong nhà trọ chiếu có cô, mặc kệ cô nói cái gì, anh đều kiên nhẫn nghe, nhưng anh cũng chủ nghe mà thôi, như nghe như không, An Nhiên cũng không biết.
Nghe được tiếng cười, tay bưng cháo hơi dừng lại, Phó Quân Hoàng điều chỉnh lại dáng ngồi của An Nhiên, thuận tiện để cô ngồi thoải mái chút, lập tức thổi chén cháo ấm áp đưa tới môi cô, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm cô.
An Nhiên cười nhẹ, tay muốn tiếp nhận bát cháo, "Lão Suất Ca, hiện tại em đã mười lăm tuổi, không phải năm tuổi, không cần thiết... "
Lời của cô còn chưa nói hết, thìa ở bên môi lại tiến sát môi cô hơn, An Nhiên thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Phó Quân Hoàng kiên trì muốn uy cô.
Anh giống như một đứa trẻ chờ đợi được khen ngợi, có chút thẹn thùng lại có chút đáng yêu.
An Nhiên mở miệng, miếng cháo hoà tan trong miệng, sền sệt mà lại thơm ngát, uống rất ngon.
"Ăn rất ngon." Giọng nói của An Nhiên cực kì dịu dàng, đến ngay cả con ngươi cũng dần mềm mại.
Vẻ mặt vẫn căng thẳng của Phó Quân Hoàng lập tức dãn ra, tuy đây không phải là lần đầu tiên hầm cháo cho bảo bối của anh, nhưng anh vẫn khần trương muốn chết.
Anh uy, cô ăn.
Hai người phối hợp cực kỳ tốt.
Khí Phó An Nhiên nuốt miến cháo cuối cùng vào trong miệng, tầm mắt của Phó Quân Hoàng dừng trên đôi môi hồng nhuận của cô, hầu hết hơi hơi bắt đầu chuyển động.
Tầm mắt nóng bỏng của Phó Quân Hoàng làm An Nhiên hơi giật mình, "Lão Soái...." Còn chưa nói dứt lời, đã bị Phó Quân Hoàng hoá thân thành sói hoàn toàn ăn vài trong miệng.
Nụ hôn của anh trước sau như một không có bất kì kĩ sảo, vội vàng mà điên cuồng, nhưng mặc dù là như vậy, lực đạo của anh khống chế vô cùng tốt, anh không có tưởng qua cô, nhưng nụ hôn lại điên cuồng hạ xuống.
Sau khi An Nhiên hết giật mình, hai tay cô quàng lên cổ Phó Quân Hoàng, cô tiếp nhận nụ hôn của anh, trong nụ hôn của hắn để lộ của hắn vội vàng xao động cùng bất an, của nàng nụ hôn lần lượt kiên nhẫn trấn an hắn.
Mãi đến hai người đều đã thở hồng hộc hậu, anh mới buông cô ra, gắt gao ôm cô vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu cô, trầm trọng thở hào hển.
"Em là của anh." Bỗng nhiên trong lúc đó, Phó Quân Hoàng ở trên đỉnh đầu cô, nặng nề nói ra những lời này.
An Nhiên hơi kinh ngạc, ngẩng đầu.
Trong mấy ngày nay, mặc dù Phó Quân Hoàng cẩn thận chiếu cố cô, nhưng anh rất ít nói chuyện với cô, cô biết anh vẫn đang có chút áp lực gì đó, cô không hỏi, anh cũng không nói.
Không nghĩ tới, sự tình này kìm nén năm ngày, anh mới rầu rĩ nói ra.
Anh bởi vì những lời nói của Diêp Tử Diệp mà tức giận.
Thấy An Nhiên không trả lời, chỉ nhìn anh, mày của Phó Quân Hoàng càng nhíu lại, anh ôm cô thật chặt, con ngươi gắt gao nhìn cô, gằn từng chữ nói:
"Phó An Nhiên, em là của anh, là của Phó Quân Hoàng anh!"
Tiếng nói của anh không ôn nhu giống trước đây, có khi bá đạo tuyên thệ, anh đây không phải là nói với cô, mà đang thông báo cho cô, cô chỉ có thể là của Phó Quân Hoàng anh, mặc kệ cô là ai, đều chỉ có thể là của anh.
Cô là bảo bối anh nhặt về, là bảo bối anh nuôi lớn, toàn thân trên dưới của cô đều là của anh, không ai có thể cướp đi.
"Lão Suất Ca, thật khờ." An Nhiên vùi đầu vò trong lòng anh, rầu rĩ cười, có thể là cười quá lợi hại, tầm mắt của cô bắt đầu có chút mơ hồ, "Đứa ngốc."
Lông nay Phó Quân Hoàng càng nhíu chặt, hai tay anh nâng đâu cô lên, "Em...." Toàn bộ lời nói đều nghẹn lại cổ họng, vẻ mặt anh lập tức căng thẳng thậm chí con ngươi thâm thuý chứa một chút bối rối.
"Bảo bối, bảo bối không khóc, anh..." Phó Quân Hoàng không biết nên an ủi bảo bối đột nhiên khóc trong lòng này như thế nào, chân tay anh bắt đầu luống cuống, vốn không biết cách nói giơ lại càng lắp bắp, anh chỉ có thể ôm cô, hai tay vỗ về sau lưng cô, "Bảo bối, bảo bối, không khóc không khóc, anh ở đây, có anh ở đây."
Cô xem, cô thật may mắn mới gặp được anh.
An Nhiên rúc cả người vào trong lòng anh, nước mắt giống như vòi nước không kìm được, không ngừng rơi xuống.
Nếu cô không chết, nếu cô không có Trùng sinh, như thế có phải cả đời này, cô cũng đã không gặp được người đàn ông như vậy rồi? Hiện tại thậm chí cô có chút cảm ơn Diêm Tử Diệp, nếu không phải hắn, cô sẽ không gặp được anh, cũng sẽ không cảm giác được tư vị hạnh phúc thực sự.
An Nhiên vòng tay bên hông Phó Quân Hoàng, lực đạo an ủi trên lưng dịu dàng, lộ ra một hương vị thâth cẩn thận, khó miệng An Nhiên hiện ra một độ cong, nhưng đáy lòng xoẹt qua một tia tự giễu.
Đường đường Tần gia, vậy mà cũng có lúc cảm tính như vậy, thật sự là rất khó tưởng tượng.
"Quân Hoàng, cám ơn anh." Cám ơn anh, vẫn luôn ở bên cạnh em.
"Không được cám ơn." sau khi Phó Quân Hoàng giật mình, giọng nói khô khốc đày rầu rĩ.
"Được, không cám ơn." An Nhiên trực tiếp cọ sát trong lòng anh, ánh mắt hồng hồng chứa ý cười ấm áp, "Lão Suất Ca, về sau phải luôn ở bên cạnh em, vị trí bên người chỉ có thể là em, biết không?"
Phó Quân Hoàng ngơ ngẩn nhìn ánh mắt hồng hồng của cô, Phó Quân Hoàng hơi chút ngốc nói, "Có chiếm hữu."
"Đây không tính là chiếm hữu." An Nhiên có chút đau đầu giảng giải.
"Ưm..." Phó Quân Hoàng cúi đầu nghĩ, lập tức hôn lên trán của cô, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Uh`m, chỉ có em."
An Nhiên nở nụ cười, hôn khẽ một cái lên trên mặt anh.
Chỉ cần ở bên cạnh anh, cái gì cũng được.
Buổi chiều, trong suốt năm ngày không ra khỏi nhà trọ Phó Quân Hoàng dẫn An Nhiên ra ngoài, cơ thể An Nhiên đã không có chuyện gì, nhưng Phó Quân Hoàng vẫn lo lắng như cũ muốn dẫn An Nhiên đến bệnh viện kiểm tra lại.
Phó Quân Hoàng dẫn An Nhiên đến quân khu bệnh viện của Đế Đô, Phó Quân Hoàng bắt An Nhiên kiểm tra từ đầu đến chân mấy lần rồi, sau khi xác định không có chuyện gì, lúc này tâm tình mới thoáng buông lỏng.
"Lão Suất Ca, chúng ta hiện tại đi nơi nào?" Cô cũng không nghĩ muốn trực tiếp trở về nhà trọ.
Phó Quân nhíu mày ngẫm lại, khi anh còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói kinh ngạc vang lên:
"Quân Hoàng, mấy ngày nay anh không nghe điện thoại của em, là bởi vì con nhỏ này?"
An Nhiên hơi ngạc nhiên, tầm mắt nhìn về phía cô gái mặc trang phục quân trang kia, cô nhận ra cô ta, Tô Lạnh!