Chương 35: Phó An Nhiên, cút khỏi Ngân Dực
Học sinh xuất sắc nhất lớp bảy Phó An Nhiên đúng là vũ nữ thoát y!
Tin tức nóng hổi như vậy, nhất thời lan ra toàn trường Ngân Dực.
Phó An Nhiên, trong trường học Ngân Dực, tuy cô là bình dân, nhưng khí chất của cô lạnh nhạt, thành tích vượt trội, không khỏi là nữ thần trong cảm nhận của nam sinh, lại càng bị rất nhiều nữ sinh hâm mộ ghen tỵ.
Nhưng mà, điều này làm cho người vụng trộm thầm mến đồng thời hâm mộ ghen ghét hận Phó An Nhiên đúng là vũ nữ thoát y đê tiện! Điều này làm cho rất nhiều người biến trắng thành đén, bắt đầu oanh tạc Phó An Nhiên , mắng cô là Bạch Liên hoa tiêu chuẩn, âm thanh càng thên gào thét, muốn Phó An Nhiên rời khỏi Ngân Dực.
Còn có người đồn đại mỗi ngày Phó An Nhiên ngồi xe đi học, là chiếc xe có rèm che số lượng có hạn trên thị trường không mua được, mặt ngoài nhìn như khiêm tốn, không để mắt, nhưng thực tế limousine.
Một vũ nữ thoát y làm sao có thể có điều kiện như vậy? Nếu không bị bao dưỡng, thì thực sự nghĩ không ra.
—— Phó An Nhiên, cút ra khỏi Ngân Dực!
—— Bạch Liên hoa, cỡi hết ra khỏi Ngân Dực!
—— Đừng ở trước mặt tôi vờ thuần khiết, gà mái!
......
Nội dung mấy tiêu đề nóng trên tờ báo tất cả đều xoay quanh Phó An Nhiên, càng không ít người đứng ra làm chứng, trong nhà Phó An Nhiên rất nghèo khó, cha mẹ buôn phế phẩm, thậm chí còn nói chính mắt thấy Phó An Nhiên cùng nói cùng cười cùng đi về nhà với một ông già thu lại phế phẩm.
Mỗi tờ báo đều nói đạo lý rõ ràng, để những người phía dưới vây xem bắt đầu nhổ nước miếng, mà hiện tại Phó An Nhiên đã bị mọi người đổi thành Bạch Liên hoa.
"Các người làm ăn kiểu gì không biết!" Sở An Tu trong phòng làm việc dậm chân, tờ báo bị hắn quăng lên bàn làm việc, "Rốt cuộc đầu óc của các cô làm bằng gì? Ảnh chụp như vậy cũng dám đăng lên? Mẹ nó quả thật không muốn sống!"
Hầu như Sở An Tu chưa bao giờ nói tục, vậy mà không hề duy trì hình tượng quý công tử xưa nay của hắn, khó thở mắng to.
Chủ biên phụ trách báo vẻ mặt khó coi cúi thấp đầu, cô đã tiếp nhận tập san của trường hai năm, trong hai năm này, nàng Mưa Giang Nam phát triển đến như vậy, bất quá cô chỉ là đăng một phần ảnh chụp cực kì bình thường thôi.
Theo ý cô, trong trường học Ngân Dực không nên tồn tại loại học sinh giống Phó An Nhiên, đây quả thực là vũ nhục đối với Ngân Dực bọn họ.
Mưa Giang Nam ngẩng đầu, một đầu lanh lẹ tóc ngắn, ngũ quan rõ ràng, con ngươi thông minh lanh lợi Cô nhíu mi nhìn Sở An tu, cười nhạo:
"Hội trưởng, tôi không rõ rốt cuộc tôi làm sai cái gì! Liên tục hai lần, Anh bởi vì chuyện của Phó An Nhiên mà vỗ bàn với tôi. Tập san của trường là cái gì? Ước nguyện ban đầu khởi đầu tập san của chúng ta là cái gì? Không phải chúng ta muốn các học sinhcàng biết thêm sự thật bị vùi lấp đằng sau sao?"
"Chân thật? Bị vùi lấp?" Chỉ vào tấm hình trên tờ báo kia, ánh mắt âm ngoan nhìn Mưa Giang Nam, "Lần trước các ngươi ngấm ngầm hại người nói Phó An Nhiên là hung thủ, kết quả là cái gì? Nếu bây giờ chuyện lại vẫn là bị người một tay đạo diễn, vậy mặt mũi tập san ở trường để đâu, chỗ nào? Uy nghiêm của hội trưởng hội học sinh như tôi ở đâu, ở đâu! Chẳng lẽ đến lúc đó bị người nói thành tập san của trường truyền bá lời đồn đại bịa đặt sao?"
Mưa Giang Nam hơi giật mình.
"Còn có, nếu phó bình yên truy cứu trách nhiệm đến đây, cô nên làm cái gì bây giờ?" Một tay Sở An Tu lấy tờ báo quăng phất trên mặt đất, ngồi ở trên ghế sofa, đoi mắt nhạt màu rám nắng nhìn trên người Lý Giang Nam, giọng nói từ từ thấp dần xuống, "Cô ứng phó nổi sao?"
Con ngươi của Lý Giang Nam xoẹt qua một tia châm chọc, "Là cô ta?" Một vũ nữ thoát y, cô ta có thể làm gì?
Sở An Tu không nói thêm gì, chỉ là nhếch ... Khoé môi, hắn lại khôi phục hình tượng quý công tử, tiếng nói tao nhã chậm rãi vang lên:
"Lý Giang Nam, núi cao còn có núi cao hơn, những lời này, cô nhớ cho kĩ."
Vốn Lý Giang Nam còn muốn nói cái gì bỗng vang lên gia thế bối cảnh của Sở An Tu, sắc mặt của cô ta khẽ biến, Sở An Tu, là đưa cháu trai được sủng ái nhất của nhà họ Sở, hắn, không phải là người cô ta có thể đắc tội được.
"Về sau lúc làm việc chú ý đúng mực, nếu cô vẫn còn muốn giữ chức chủ biên này." Sở An Tu biết, chuyện này cũng đã đăng ra ngoài, muốn thu hồi lại là rất khó, chỉ có thể xem chủ biên kia giải quyết thế nào.
Mà mặt khác, trong phòng học cao nhất ban bảy.
Cao nhất bảy ban đã bị triệt để vây quanh, thậm chí không hề thiếu nam sinh tiến vào ồn ào, lớn tiếng kêu hô tên An Nhiên, dùng các loại từ ngữ không chịu nổi, mà từ đầu đến cuối An Nhiên đều chỉ ngồi trên ghế, cực kì nhập tâm nhìn đồng thoại trong tay.
Đối với cô mà nói, toàn bộ truyện phát sinh này, giống như không hề có chút liên quan đến cô.
Bốp ——
Một chồng ông Mao thật dày ném lên bàn học của An Nhiên, con trai phú gia cấp cao thú vị nhìn Phó An Nhiên, tầm mắt liếc nhìn thân thể của cô, lưu manh nói:
"Phó An Nhiên, tôi chú ý cô thật lâu, sớm biết rằng cô làm nghề này, tôi đã không nhẫn lâu như vậy, thế nào, chỉ cần cô chơi với tôi một ngày, một vạn trên bàn này sẽ là của cô."
Lớp bảy đều biết con nhà giàu có này, Trương Hào, con trai nhà giàu mới nổi, vừa chuyển tới Ngân Dực chưa tới một năm, nhưng số nữ sinh bị hắn chơi nhiều vô kể.
Cô bé quàng khăn đỏ còn chưa đọc hết, cũng đã sắp tan học, nếu đọc không hêta, buổi tối trở về cô sẽ không thể kể chuyện cho Lão Suất Ca.
An Nhiên kẹp bút vào cuốn Đồng Thoại, sắc mặt bất đpọng nhìn một nam sinh gần cô nhất, lạnh nhạt nói: "Tôi cho cậu mười vạn, chơi hắn, cậu có làm hay không?"
Người nam sinh đột nhiên ngẩn ra, rồi sau đó vẻ mặt không thể tin nhìn về phía An Nhiên.
Sắc mặt Trương Hào trắng xanh liền lạnh xuống, "Phó An Nhiên, con mẹ nó nể mặt cô không biết xấu hổ, lão tử cho cô tiền bạc, để cô cởi cho chúng tôi xem, là xem lợi cho cô!"
"Tôi trả thù lao làm cho người ta chơi cậu, là chướng mắt cậu." Biểu tình của An Nhiên bất biến, bộ dạng ngẩng cao đầu kia làm mọi người không thể không vỗ tay vì An Nhiên.
Bất quá cô là vì đến trường mà thôi, vũ nữ thoát y bất quá là bán nhục, cũng không phải bán thân, ông trời lại không có biện pháp, không giết cả nhà người, làm gì phải ngoan độc như vậy?
Hiển nhiên Trương Hào không bình tĩnh như An Nhiên, hắn giơ tay lên muốn tát An Nhiên......
Bốp ——!
Một quả đấm rơi xuống đất, tiếp theo một bóng dáng bay ra ngoài ngay trước mắt mọi người.
Ầm ——!
Tiếng Trương Hào rơi trên mặt đất.
Rộ lên ——
Người đột nhiên xuất hiện này là ai? Người này cũng quá cường đại rồi? Một đấm đã đánh bay một nam sinh cao 1m75 ra ngoài, này dùng nao nhiêu lực a!
Tầm mắt An Nhiên nhìn bóng lưng kia, hơi hơi nghi hoặc, con ngươi xoẹt qua tia buồn cười.
Không nghĩ tới, người này vậy mà trở lại, xem ra, chuyện bên kia đã được thu xếp.
Người nọ cao 1m8, ngũ quan thâm thuý có vài phần hương vị hỗ huyết, hắn xoa xoa cổ tay, môi mỏng khẽ mở, khuôn mặt Trương Dương kia mở một độ cung tà mị:
"Gây chuyện trên địa bàn của tôi, muốn chết!"