Sau khi tan học, An Nhiên luôn luôn ngồi ở chỗ của mình, trên tay cầm một quyển ( truyện cổ Grimm ) như trước, nhưng mà chính như thế, thẳng đến một bài giảng bắt đầu, nam sinh thư ngốc cũng không tiến lên một bước hỏi cô một câu.
An Nhiên liếc qua thân hình gầy yếu của nam sinh thư ngốc, lai lịch của hắn chỉ sợ cần phải tra xét.
Hình như nam sinh thư ngốc đã nhận ra cô đang quan sát hắn, lưng thẳng tắp, thậm chí biểu cảm còn thập phần khẩn trương.
Hắn như vậy, thật đúng là làm cho cô cảm thấy, hắn và "Người kia" có quan hệ gì đó.
Thẳng đến tan học, nam sinh thư ngốc cũng không hề rời khỏi chỗ ngồi của bản thân, thi thoảng hắn sẽ khẩn trương nhìn về phía An Nhiên, tóc mái dài che lấp đôi mắt của hắn, cô cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Cuối cùng hắn vẫn thiếu kiên nhẫn.
Một tay An Nhiên cầm 《 truyện cổ Grimm 》 đứng dậy đi ra khỏi phòng học, nam sinh thư ngốc nhìn bóng lưng cô muốn nói lại thôi.
"Ha ha, Tô Vô Sầu, không phải là cậu có ý với Phó An Nhiên đấy chứ? Tôi thấy hôm nay cậu cứ nhìn cô ấy chằm chằm." Nam sinh thu ngốc ngồi cùng bàn ghìm chặt cổ của hắn, cười gian nói, "Tôi khuyên cậu, nên tập trung vào học thật tốt đi, cái loại người lạnh lùng cao ngạo như Phó An Nhiên này không có khả năng thích cậu đâu."
Tô Vô Sầu cắn môi dưới, bị Lưu Khải Nhân bịt tai mày nhíu lại, con ngươi bị kính đen che xẹt qua một tia sáng nhạt nóng lòng muốn thử.
Hắn giống như tìm được nhân vật gì rất khá.
An Nhiên mới ra cổng trường, một chiếc xe khiêm tốn chạy băng băng dừng ở trước người cô.
Mở cửa xe, lên xe.
Mà khi An Nhiên ngồi lên xe nhìn thấy người đàn ông đó, đôi mắt dừng lại lập tức xẹt qua một chút vui mừng.
"Lão Suất Ca, sao anh lại rảnh rỗi trở về đây?" An Nhiên đóng cửa lại, trong giọng nói chứa nồng đậm ý cười.
Ban đầu toàn thân người đàn ông lạnh lẽo, trong nháy mắt vẻ mặt biến chuyển, ngay cả khí tức trên người cũng càng lúc càng dịu dàng hơn.
Một tay anh ôm An Nhiên vào trong lòng bản thân, đặt cằm trên đỉnh đầu của cô, gằn từng chữ nói: "Nhớ em."
Độ cong khoé môi càng lúc càng hiện ra rõ ràng, đôi tay của An Nhiên vòng bên hông gầy hò của anh, "Uhm."
Hôm nay Lão Suất Ca, giống như có chuyện gì phiền não, trên người anh có hơi thở phiền não khó có thể phát hiện, tuy anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng cô biết, hiện tại tinh thần của anh không yên.
"Có chuyện gì muốn nói không, trước giải toả một chút, đợi đến giờ mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng." An Nhiên dựa vào trong lòng anh, khẽ nói, "Nếu thật sự không giải quyết được, nói cho em nghe một chút đi."
"Được." Tay vòng bên hông An Nhiên từ từ siết chặt, cằm rời khỏi đỉnh đầu của cô, anh nhìn đôi môi kiều diễn ướt át của cô, giọng nói khàn khàn:
"Anh nghĩ muốn hôn en."
Bỗng nhiên trên mặt An Nhiên hiện lên hai đoá hồng khả nghi, cô xoay người một cái, hai chân dạng ra ngồi trên chân anh, một tay vòng trên cổ của anh, bàn tay còn lại nhẹ vỗ về chơi đùa môi mỏng của anh.
Con ngươi thâm thuý lại an tĩnh như mụec nhìn cô, chỉ là hô hấp thẳng tắp dồn dập hơn so với bình thường một chút.
An Nhiên vừa mới cúi đầu muốn hôn người đàn ông dưới thân, người đàn ông lại nhanh hơn cô một bước, một tay chế trụ cái ót của cô, hôn đôi môi hồng nhuận của cô.
Mỗi một lần hôn, anh luôn luôn hôn cực kỳ dịu dàng, chỉ là bây giờ, anh hôn giống như rất vội vàng, giống như anh đang có áp lực gì đó, nụ hôn của anh làm cô cảm thấy anh đang sợ hãi và khủng hoảng.
Một tay Phó Quân Hoàng trượt ở trên cổ cô, cô trấn an sự bất an vat khủng hoảng trong lòng anh.
Người đàn ông buông mạnh An Nhiên ra, ôm chặt cô vào trong lòng bản thân, giống như muốn nghuền nát cô nhét vào trong sương tuỷ của mình, giọng nói của anh khàn khàn, gằn từng chữ bên tai cô nói:
"Bảo bối của anh, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ em.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
An Nhiên nghĩ muốn hỏi nhưng cuối cùng lại trầm mặc, đôi tay của cô vòng bên eo của anh, khuôn mặt trắng trong thuần khiết áp vào trong ngực anh, bên tai vang lên nhịp tim đập có lực mà trầm ổn của anh, cô nghe thấy chính mình nói:
"Em biết, em không sợ hãi, không lo lắng, bởi vì có anh vẫn che chở em."
Khí tức trên người Phó Quân Hoàng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là anh cũng không buông cô ra.
Lúc xuống xe, Phó Quân Hoàng trực tiếp coi như không thấy An Nhiên kháng nghị, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão quản gia, ngồi chỗ cuối cùng ôm lấy An Nhiên, ôm kiểu ôm công chúa thẳng đường đi vào trong phòng của mình.
Phó lão gia tử ở sau trừng mắt xì mũi, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt cô nhóc kia trừng lên tròn tròn, ông còn tưởng rằng cô nhóc nhà mình gặp phải chuyện gì.
Chỉ là, tên nhóc xấu xa kia ôm nó vào trong phòng bản thân, là chuyện gì xảy ra a!
Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên, một tay khoá trái cửa phòng lại, sau đó đi đến trước giường rộng rãi của chính mình, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cứ như vậy ghé vào trên người cô,, con ngươi thâm thuý an tĩnh như hồ nước sâu nhìn cơ thể cô.
"Anh muốn ngủ."
An Nhiên buông anh ra, mỉm cười với anh.
"Được, lúc ăn cơm tối, em gọi anh."
Phó Quân Hoàng xoay người lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của An Nhiên, một tay ôm cô nhập vào trong lòng mình, đôi tay giữ chặt eo của cô, cằm của anh để trên đỉnh đầu cô, đôi mắt khép hờ, hô hấp vững vàng.
Anh mệt muốn chết rồi.
Anh ôm cô.
Cô ôm lại anh.
Hai người ôm nhau ngủ, một phòng ấm áp.
*
Phúc Mãn Lâu, trong văn phòng của Tổng Kinh Lý.
Tần Vũ Triết ngồi trên ghế làm việc, trong đôi mắt nhỏ ti hí tràn đầy kinh thường, đối với người đàn ông ngồi trước mắt chậc chậc ra tiếng, "A, tôi nói Diêm Tử Diệp, đây là phong là phong thư trứng thối gì a, mày lại thổi cái tai hoạ này đến chỗ của tao."
"Tần Vũ Triết, nên tự biết thân phận của bản thân." Kiều Tử Du tiến lên, giơ súng nhắm thẳng ngay mi tâm của hắn!
Tần Vũ Triết đến liếc cũng không thèm liéc Kiều Tử Du, hoàn toàn dựa vào trên ghế ngồi, chân thô mập mạp trực tiếp để lên chiếc bàn làm việc xa xỉ, trong giọng nói chứa đầy trào phúng, "Cáo lông đỏ, cô có tư cách gì mà nói chuyện với Bàn gia tôi? Không muốn chết, thì cút sang một bên đi!"
"Tần Vũ Triết, anh - - "
"Lui ra." Người đàn ông cầm Bạch Thủ Sáo lạnh nhạt mở miệng.
Kiều Tử Du nhìn về phía Diêm Tử Diệp, "Môn chủ, hắn đây là..."
Diêm Tử Diệp không khách khí lặp lại câu mình vừa nói, đôi mắt bình tĩnh không dao động, đôi mắt gần như nhìn trên người Kiều Tử Du.
Bỗng nhiên Kiều Tử Du buông tay xuống, thu hồi súng lục, rồi sau đó thành thật đứng ở phía sau Diêm Tử Diệp.
"Súc sinh chính là súc sinh, sao có thể bồi dưỡng, đều là súc sinh, không thành người được." Trong đôi mắt híp của Tần Vũ Triết tràn đầy trào phúng, "Anh nói, Bàn gia tôi nói đúng hay không, môn chủ Diêm?"
Diêm Tử Diệp cũng không tức giận, hắn bình tĩnh nhìn Tần Vũ Triết, trên gương mặt kia hiên lên một chút trắng xanh không dễ phát hiện.
"Cô ấy ở nơi nào?" Diêm Tử Diệp nhìn Tần Vũ Triết, thậm chí giọng nói có chút khàn khàn.
Tần Vũ Triết nhìn hắn giống như nhìn người ngu ngốc, "Cô nào? A, chẳng lẽ bạn lâu năn của Diêm Tử Diệp mày trốn thoát rồi à? Tìm không thấy hả? Vậy mày phải hỏi chính mày có phải giết hết người của gia cho cá ăn rồi không, chạy tới nơi này của tao hỏi làm gì?"
Bàn gia hắn cố ý khôn cho Diêm Tử Diệp dễ chịu, may mà Tần gia trọng sinh, nếu không Bàn gia hắn sẽ rất khổ sở.
Con ngươi như sói trắng, tóm lại không quen.
Trong nháy mắt sắc mặt Diêm Tử Diệp thối lui, chuyển thành tái mét, hắn nhìn về phía Tần Vũ Triết, gằn từng chữ nói:
"Cô ấy ở nơi nào?"
"Cút đi! Không có chuyện gì làm trò ở chỗ Bàn gia tao làm gì, Bàn gia tao nhìn thấy mày thì đã muốn nổi nóng rồi! Nếu không phải hiện tại nhà họ Tần cần mày, Bàn gia tao đã sớm lôi mày cùng đồng quy vu tận rồi! Con mẹ nó, dám ở chỗ Ban gia tao khóc tang! Người mày muốn tìm, tám trăm năm trước đã sớm bị mày chỉnh chết rồi, con mẹ nó, mày đến nơi này của Bàn gia tao tìm cái gì! Cút" Béo gia này hoàn toàn biểu lộ tâm tình thật, chỉ cần nghĩ đến năm đó nghe được tin tức tử nạn của Tần gia, hắn hận không thể giơ súng lên, bắn cho Diêm Tử Diệp mấy phát rồi.
Sắc mặt Diêm Tử Diệp càng lúc càng táu mét, nhưng hắn vẫn gắt gao nhìn về phía Tần Vũ Triết như cũ, hắn nói: