Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 69: Chương 64.6

Trước Sau

break

Ở một bên khác, Tần Vũ Triết khi biết được An Nhiên đã được cứu về, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần Vũ Triết không hề rời khỏi nơi này, hắn bước xuống lầu ngồi đợi.

Hắn phải làm rõ ràng có chuyện gì đang xảy ra, nếu không biết được nguyên nhân hắn sẽ không rời đi.

Hiện tại, Diêm Tử Diệp đối với Tần Lam kia tràn đầy che chở, tuy rằng người đó không ngừng lặp đi lặp lại: “Diêm Tử Diệp, cút!”. Mặc dù là như thế nhưng Diêm Tử Diệp rất hưng phấn, hắn giống như người điên.

Tần Vũ Triết không biết Diêm Tử Diệp như thế nào, nhưng khuôn mặt người phụ nữ đó giống gia như đúc, thậm chí đến ánh mắt cùng lời nói cũng giống, nhưng hắn cảm thấy có chỗ không đúng.

Tựa như ánh mắt băng hàn đó, dường như luôn mang theo thứ gì đó làm người ta mờ mịt.

Nếu Phó An Nhiên không chết, như vậy Tần Lam này là ai? Nhưng mà, An Nhiên không chết đó còn có một thân phận khác?

Tần Lam đã có thể xuống giường, cô đi cực kì thong thả, đi theo bên người đều có Diêm Tử Diệp dìu

“Gia, ngài chậm một chút, cận thận bậc thềm”

Tần Vũ Triết an vị trên ghế sofa, nhìn Diêm Tử Diệp như người bệnh thần kinh, nếu người này thật sự là gia như hắn (Diêm Tử Diệp) nói, thì gia sẽ không dùng ánh mắt nhìn người lạ nhìn hắn? Diêm Tử Diệp này đúng là đầu óc bã đậu.

Chỉ cần không đem Tần môn này bán đi là tốt rồi, Tần môn, vĩnh viễn đều chỉ có thể là họ Tần, người phụ nữ không rõ lai lịch này, hắn (Tần Vũ Triết) tuyệt đối sẽ không nhân nhượng mà tự tay giết chết.

Tần Lam đi đến phía trước Tần Vũ Triết mà ngồi xuống, Diêm Tử Diệp ân cần đặt một ly trà xanh trước mặt cô, ánh mắt ôn nhu đến nỗi Tần Vũ Triết muốn nôn.

“Gia, uống”

Tần Lam nhíu mày nhìn trước mặt một có chất lỏng, ánh mắt thanh lãnh, con ngươi hiện lên nghi hoặc, lập tức ánh mắt nhìn xuống Diêm Tử Diệp

Theo bản năng Tần Lam đối với Diêm Tử Diệp đã có tín nhiệm, Diêm Tử Diệp phát cuồng, cơ thể nóng lên: “Gia, đây là trà Mao tiêm người thích nhất, cái này dùng để uống.”

Sau khi tỉnh lại, Tần gia không giống như trước, tuy rằng có điểm giống nhau như mắng hắn, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, nhưng, gia ngoại trừ đem hắn để lại bên người còn mọi sự việc, mọi chuyện, mọi người đều quên hết, cô chỉ nhớ tên một mình hắn.

Hắn gọi điện hỏi người cố vấn, người đó giải thích với hắn đó là hiện tượng bình thường, khi linh hồn trở về bản thân thì có chút khác thường, nhưng chỉ là mất trí nhớ.

Diêm Tử Diệp thoã mãn, gia hiện tại đang ở đây, chỉ thấy hắn, mặc dù trước kia chướng mắt tên Bàn gia này, nhưng gia cũng không liếc hắn một cái.

“Gia, cẩn thận, nóng.”

Tần Vũ Triết nhìn không nổi nữa, đêm qua hắn đuổi theo Diêm Tử Diệp truy hỏi cả đêm, nhưng hắn (Diêm Tử Diệp) không nói có hắn (Tần Vũ Triết)biết chuyện gì đã xảy ra, xem ra hắn (Tần Vũ Triết)phải tự mình đi điều tra.

Con người ngu ngốc này là Tần gia? Thật nực cười!

Tần Vũ Triết không ở lại nữa, bỗng nhiên đứng dậy, nhưng trước khi đi, Tần Vũ Triết lạnh lùng nói “Diêm Tử Diệp, tao mặc kệ, người này đến cùng có phải là Gia hay không, nhưng Gia của tao đã chết không tay mày, Bàn gia tao nhất định sẽ làm thịt mày!”

Nói xong, Tần Vũ Triết kéo cửa bước đi ra ngoài.

Đang hầu hạ Tần Lam uống nước, biểu cảm của Diêm Tử Diệp khẽ biến, hắn nhìn khuôn mặt luôn thanh lãnh của Tần Lam, “Gia, ngài vì sao có thể để cho Tần Vũ Triết nói thân phận của người như vậy, không phải là tôi? Tôi không phải được ngài luôn tín nhiệm hay sao? Tôi yêu ngài như vậy, tôi thích ngài như vậy, vậy ngài vì sao luôn chạy trốn khi bên cạnh tôi?”

Nguyên bản Tần Lam đau khổ uống thứ chất lỏng đó, thoảng nghĩ, vẻ mặt đột nhiên lạnh như băng nhìn Diêm Tử Diệp nói:

“ Diêm Tử Diệp, cút!” Tiếng nói cứ như vậy không thay đổi, cử chỉ cũng không thay đổi.

Trong nháy mắt, Diêm Tử Diệp điên cuồng đứng lên, hắn một tay cầm ly nước ngã trên sàn nhà, một tay nắm lấy Tần Lam trên sofa, đôi mắt hiện lên một mảnh màu đỏ, hắn điên cuồng như vậy mà nhìn cô, tiếng nói gần như run run:

“ Tần Lam! Cô phải nhớ cho kĩ, cô là của tôi! Tôi với cô là một!”

Nói xong, tay hắn hướng về phía cổ áo của cô, đem quần áo của cô mà kéo xuống, thân của hắn cũng đè lên…..!

Bệnh viện quân khu.

Một ngày nay, chỉ cần là đi ngang qua phòng ICU mọi người đều có thể thấy, một người đứng thẳng tắp ở phía trước của sổ của phòng bệnh, ánh mắt không chút di động nhìn người đang nằm trong phòng bệnh

Anh một thân người dính máu, toàn thân tãn ra một thân cô lãnh khí ( cô độc, khí lạnh) làm cho người ta một tự chủ được cách xa ra, người này làm cho mọi người vừa cảm thấy xót xa vừa cảm thấy sợ hãi.

Phó lão gia tử đã được Phó Văn Thắng đưa trở về nhà nghỉ ngơi, Từ Tĩnh Ngưng vốn muốn ở lại trông coi, nhưng nghĩ lại, hiện tại bên người Phó Quân Hoàng không cần người an ủi, anh muốn ở lại nơi này chờ An Nhiên tỉnh lại, chờ ánh sáng của thế giới anh được sáng lên.

Vĩnh viễn Phó Quân Hoàng đều nhớ khi anh giết tên tiến sĩ đó, sau khi xoay người thì nhìn thấy một đứa trẻ có ánh mắt hàm chứa sự lạnh lùng

Lạnh như băng mà lại thờ ơ

Giống như, hết thảy sự chết chóc đó không liên quan đến cô.

Trong nháy mắt, tâm Phó Quân Hoàng không biết vì sao đáy lòng cuôn trào, lúc ấy, đáy lòng nói cho anh biết: Cô là của anh.

Sau đó, anh luôn coi cô như bảo bối duy nhất, che chở mọi mặt, mặc dù vậy nhưng cô một lần lại một lần bị thương, một lần lại một lần cùng thần chết đi sát nhau.

Âm thanh trong phòng ICU phát ra đơn điệu.

Ngoài cứa sổ có vài con chim bay ngang qua.

Phó Quân Hoàng ánh mắt nhìn dụng cụ rồi lại nhìn An Nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười nhìn anh, cả người anh cứng đờ!

Đầu anh ong ong vang vang, ánh mắt không dám nhìn đi chổ khác, sợ đây chỉ là giấc mơ.

Tay nắm chặt ở mép cửa sổ, anh nổ lực khắc chế bản thân, dời ánh mắt nhìn người nằm trên giường, cặp mắt tối nhưng lại trong vắt, mang theo y cười nhàn nhạt, tràn đầy nhu y.

Anh giật giật môi, anh muốn nói cái gì đó, nhưng âm thanh như nghẹn ở cổ họng không thoát ra được.

An Nhiên nằm ở trên giường suy yếu lắc đầu, cô cố gắng cười khi nhìn Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng muốn cười, nhưng toàn bộ cơ đều căng cứng, anh cười không nổi.

Anh nhìn thấy cô cười với mình, nhìn cô cười con mắt hơi híp lại, ngay lúc anh tột cùng vui vẻ còn chưa kịp phát tiết thì ánh mắt mang ý cười nhắm lại, mọi động tác đều dừng lại, mà đầu vô lực nghiên sang một bên.

Khi Phó Quân Hoàng còn đang nổ lực cười, khóe môi trong nháy mắt cứng lại.

Trong nháy mắt đồng tử phóng đại, lập tức co rút nhanh!

Không!Không!

“Bác sĩ,bác sĩ!” Thật lâu sâu đó, Phó Quân Hoàng mới tìm được âm thanh, lớn tiếng hô to!
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc