Cả người Phó Quân Hoàng khí thế cường đại, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao gầy xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người có mặt trong phòng làm việc nhất thời hoảng thần.
Phó Quân Hoàng kia sâu không thấy đáy, cặp mắt giống như băng nhũ bắn thẳng đến người đang ngồi trên ghế hiệu trưởng.
Trong lòng hiệu trưởng hoảng hốt không thôi, ông chưa từng thấy qua người đàn ông nào cường đại như vậy, nhưng ông có thể làm hiệu trưởng mười một năm ở Ngân Dực, loại nhân vật gì chưa từng tiếp xúc qua? Mà trước mắt người đàn ông có khí thế kinh người này, thân phận tuyệt đối ông không thể chọc nổi.
Bên trong phòng làm việc nháy mắt tất cả mọi người như muốn ngất xỉu, cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là người nào? Lại dám hướng về phía hiệu trưởng nói, mở ra?
Phó An Nhiên có chút ngạc nhiên dựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, cô cũng không nghĩ tới, anh sẽ đến. Loại chuyện như vậy, cô hoàn toàn có thể tự mình giải quyết.
Nhưng mà nghĩ tới người đàn ông bên cạnh bồi mình mười một năm, thần kinh vẫn căng thẳng của cô, cũng dần dần buông lỏng xuống.
Động tác của Phó Quân Hoàng lưu loát nhưng không mất ưu nhã kéo cái ghế đến bên người Phó An Nhiên, khuôn mặt lạnh như tờ không chút cảm xúc chập chờn kia, có chút không vui, anh trầm giọng nói với Phó An Nhiên:
"Ngồi xuống."
Giọng nói trầm thấp êm ái phun ra, hoàn toàn không thấy những người khác ở chỗ này.
Phó An Nhiên ngẩng đầu, đang nhìn đến Phó Quân Hoàng cau mày không thể nhận ra, cô rất là bình tĩnh cực kì tự nhiên ngồi xuống.
"Cậu chính là ba của cô bé này?" Một người đàn ông trung niên hơi mập vẫn luôn ngồi ở trên ghế sa lon trầm mặc không nói cũng có chút không nhịn được hỏi, giọng nói của ông ta có chút bén nhọn, mà nhiều hơn chính là mang theo một cỗ tức giận và giễu cợt.
Chỉ là một học sinh của lớp học bình dân, sao có thể có gia thế tốt được? Chỉ là người đàn ông này nhìn qua có phải quá trẻ tuổi hay không?
Tròng mắt đen như cổ đàm xoẹt qua một tia ánh sáng sắc lạnh, tầm mắt rét lạnh quét qua tất cả mọi người tại chỗ, khi tầm mắt của anh rơi vào trên người nữ sinh đang không ngừng rơi lệ còn che khuôn mặt sưng đỏ, trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy có một tia sát ý, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Phó An Nhiên, giọng nói hơi máy móc chậm rãi phun ra:
"Con đánh?"
Lúc người đàn ông trung niên nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Phó Quân Hoàng, cơ thể mập mạp không khỏi run rẩy, mà trái tim của ông trong chớp mắt càng thêm ngừng đập trong chốc lát.
Đó là tâm hồn dao động.
Mặc dù chỉ có một cái chớp mắt, nhưng người đàn ông rrung niên có thể khẳng định, mới vừa rồi vậy mà ông lại nếm đến mùi vị tử vong.
"Không có." Phó An Nhiên lắc đầu phủ nhận, rồi sau đó, con ngươi màu trà rơi vào trên người Kim Duy Hi vẫn còn đang run rẩy, lạnh nhạt ngoắc ngoắc khoé môi một cái, rất là vô tội nói, "Con chỉ là bày tỏ tình hữu nghị, nhẹ nhàng vuốt ve cô ấy, nhưng mà không nghĩ tới, da cô ấy trơn mềm như vậy, chỉ cần vừa nhẹ nhàng đụng, sẽ biến thành như vậy."
Sở An Tu ngồi ở một bên nghe được Phó An Nhiên nói như thế, suýt chút nữa là phun nước trà ở trong miệng ra, anh vẫn biết bản lãnh mở mắt nói láo của Phó An nhiên không nhỏ, nhưng không nghĩ tới, cô sẽ mở mắt nói mò như vậy.
"Phó An Nhiên!" Kim Duy Hi giận run, "Sao cô có thể vô sỉ như vậy! Ba, là cô ta bạt tai con, lúc ấy Sở An Tu anh ta cũng có ở chỗ đó, anh ta. . . . . ."
"Không, lúc ấy tôi đang xử lý văn kiện, cũng không nhìn thấy." Sở An Tu vội vàng để ly trà trong tay xuống, vội vàng nói.
Buồn cười, nếu anh không nói nhanh, đến lúc đó không chừng, Phó An Nhiên này sẽ gây khó dễ cho anh đấy. Bọn họ một nhóm thanh niên trong trụ sở này, không ít bị cô gái thoạt nhìn đối với cái gì cũng nhàn nhạt, điềm nhiên này chỉnh.
Nhất thời Kim Duy Hi bị kìm nén đến độ mặt đỏ bừng, bởi vì tức giận mà con ngươi đầy máu căm hận nhìn Phó An Nhiên, "Cô có tin hay không, chỉ cần ba tôi nói một câu, thì có thể làm cả nhà cô ra đường ăn xin? Làm cho các người không có cách nào sinh tồn ở đế đô!"
Cô ta biết gia thế của Sở An Tu không phải Kim gia có thể so sánh được, đương nhiên sẽ phát tiết tất cả lửa giận lên người Phó An Nhiên.
Mặc dù ở đế đô Kim gia không được tính là nhà quý tộc giàu có chân chính gì, nhưng ở trong giới xã hội thượng lưu, vẫn đủ khả năng đoạt lấy một chỗ ngồi như vậy, muốn giết chết một nhà không có bất kỳ thân phận bối cảnh gì, đối với bọn họ mà nói, đơn giản và dễ dàng.
Sở An Tu dùng ánh mắt giống như xem thường nhìn Kim Duy Hi, xem ra Kim gia này vẫn chưa hoàn toàn bước vào vòng đế đô, chỉ cần chân chính chạm được vào rìa của vòng tầng lớp thượng lưu ở đế đô, cũng sẽ không thể không biết Phó gia, không thể không biết Phó Quân Hoàng.
Xuy, thật đúng là anh chưa từng thấy qua người muốn đâm đầu bào chỗ chết nhanh như vậy.
"A?" Phó An Nhiên giống như nghe được chuyện gì buồn cười, con ngươi màu trà xoẹt qua một tia nghiền ngẫm, cô ngẩng đầu nhìn người ngồi sát bên cạnh cô Phó Quân Hoàng, kinh ngạc hô:
"Lão soái ca, ôi chao cô ta nói muốn chúng ta không thể sinh sống ở đế đô."
Con ngươi sâu như cổ đàm xoẹt qua một tia vui vẻ khó có thể phát giác cầm tay hơi lạnh của cô trong tay của mình, anh nhìn vào mắt cô, nhàn nhạt nói:
"Không dám."
Bọn họ không dám động đến anh, cũng không nhúc nhích được anh.
Phó Quân Hoàng biết bảo bối của mình đang nói giớn với anh, anh thích cô như vậy, sẽ chỉ lộ ra bản mặt trẻ con như vậy trước mặt anh.
"Lập tức nói xin lỗi, tự bạt tai ba cái, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!" Thật vất vả người đàn ông trung niên mới từ khí thế của Phó Quân Hoàng làm khiếp sợ hồi thần lại, lớn tiếng hô.
Kim Trấn ông lăn lộn mấy năm, cuối cùng trở thành một trong những ông trùm ở đế đô, chẳng lẽ ngay cả một nhà bình dân nhà nghèo ông cũng không giải quyết được sao? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, không biết còn bị mọi người nói thành cái dạng gì.
Hiệu trưởng vẫn ngồi nhìn ở một bên trầm mặc không nói, khi ông còn chưa biết được thân phận của Phó Quân Hoàng thì ông không thể tuỳ tiện mở miệng.
Ở đế đô, những người mặc kim ngân, không chừng chỉ là giai cấp giàu có bình thường, nhưng có một ít loại ăn mặc, làm việc khiêm tốn, gia thế bối cảnh không chừng ngay cả tư cách nhìn lên ngươi cũng không có .
Chỉ là, ba của Kim Duy Hi này có chút quá đáng, nói xin lỗi cũng dễ làm thôi, tự đánh ba bạt tai? Nhìn khí thế của người đàn ông kia một chút cũng biết đó có thể không phải là nhân vật bình thường, ba của Kim Duy Hi này thật đúng là ngu ngốc có thể.
Cả người Phó Quân Hoàng lạnh lẽo, khi anh đang muốn đứng dậy, Phó An Nhiên liền vội vàng kéo tay của anh, khoé môi cô cười lạnh lùng:
"Cô có tin hay không, tôi ở chỗ này muốn mạng của cô, ngày mai trừ những người ở chỗ này, cũng sẽ không có một ai biết?"
Khoé môi Phó An Nhiên mang theo nụ cười, con ngươi màu trà cũng một mảnh lạnh lùng.
Sở An Tu và đám bạn thân xung quanh anh sợ nhất chính là vẻ mặt này của cô, bình thường lúc cô nhóc này lộ ra vẻ mặt này, thì nhất định là không có chuyện gì tốt.
Đột nhiên hiệu trưởng đứng dậy, nghe được khẩu khí của Phó An Nhiên, không sai biệt lắm ông đã biết, mình nên lựa chọn thế nào.
Vậy mà, có người còn nhanh hơn một bước so với ông đó chính Kim Duy Hi đứng cách Phó An Nhiên không xa, cô ta tức giận đưa tay muốn đánh Phó An Nhiên:
"Tiện nhân! Cô nói lời điên khùng gì ở đây! Tôi đây sẽ để cho cô biết ——"
Lời nói của cô ta còn chưa nói hết, người đã trực tiếp bị đá ngã trên mặt đất!
Phó An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh đã đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị, chân mày của người đàn ông nhíu lại, quanh người anh cũng toả ra một loại hơi thở lạnh lùng, trừ cô, không người nào dám đến gần.
Chẳng qua là, đôi giày quân nhân trên chân anh, đá vào trên người Kim Duy Hi, thật không có chuyện gì sao?
"Hi hi!" Người đàn ông trung niên kêu lên ôm Kim Duy Hi đang thống khổ té xuống đất ôm vào trong ngực, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thống khổ của cô ta, ông ta ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận nhìn khuôn mặt vô cảm của Phó Quân Hoàng, "Chắc chắn tôi sẽ làm cho cả nhà các ngươi chết không có chỗ chôn!"
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, vốn cửa phòng làm việc của hiệu trưởng đang đóng chặt bị người ngoài cửa phịch một tiếng đẩy ra, chỉ thấy lão quản gia Phó gia thở hỗn hển chạy vào, tầm mắt của ông không nhìn mọi người đang kinh ngạc, trực tiếp chạy đến trước mặt Phó Quân Hoàng có chút oán trách nói:
"Ông chủ, ngài không thể chờ tôi một chút sao?"
Ông chủ?
Ông chủ cái gì?
Mà lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, chẳng biết từ lúc nào mấy người đàn ông được huấn luyện nghiêm chỉnh đã bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, đem người đàn ông trung niên vẫn còn trong trạng thái tức giận và Kim Duy Hi còn đang rên rỉ thống khổ đó, cứ như vậy biến mất ở phòng làm việc của hiệu trưởng.
Thấy những người không có nhiệm vụ đã đi rồi, lúc này Sở An Tu mới đứng dậy, đi tới trước người Phó Quân Hoàng, cung kính nói:
"Chú Phó nhỏ, đã lâu không gặp."
Phó An Nhiên nhàn nhạt liếc Sở An Tu một cái, cái gì cũng không nói.
Chẳng qua là Phó Quân Hoàng không thể không gật đầu một cái, tầm mắt liền trở về trên người bảo bối của mình.
Lúc hiệu trưởng nhìn thấy lão quản gia bước vào phòng làm việc cũng đã sửng sốt hoàn toàn, mà sau khi ông thấy lão quản gia đứng trước mặt Phó Quân Hoàng, cung kính gọi ông chủ, nhất thời toàn thân ông cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Ban đầu để cho ông ngồi lên vị trí hiệu trưởng này chính là ông lão vừa mới tiến vào ông vẫn luôn biết Ngân Dực có một lý sự trưởng chưa bao giờ ra mặt, nếu như ông đoán không sai, người đàn ông giống như đông lạnh trước mắt, chính là lý sự trưởng trong truyền thuyết!
Hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh, vừa nghĩ tới mới vừa rồi hai người bị lôi ra ngoài, nhất thời hai chân của ông giống như bị nhũn ra.
Khi ông đang muốn nói cái gì đó để vãn hồi, Phó Quân Hoàng đã đứng dậy, một tay ôm Phó An Nhiên,rời đi trước, không có tâm tình liếc hiệu trưởng đang toát mồ hôi lạnh một cái:
"Mở ra."
Một câu nói, hiệu trưởng hoàn toàn co quắp ngồi trên mặt đất.
Phó An Nhiên bị anh ôm vào trong ngực ngoắc ngoắc Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng rất là phối hợp cúi người xuống, một thứ mềm mại rơi vào trên gò má của anh, cô cười nhàn nhạt với anh:
"Thật ngoan."
Anh nhìn cô, mím chặt môi, hơi gợi lên một độ cong có vẻ cứng ngắc, mà đây đối với Phó An Nhiên mà nói, chính là nụ cười xinh đẹp nhất.